Chương 14

14.7K 1.2K 108
                                    




"Cùng lắm thì khi ta chết đi sẽ quyên cho tổ chức từ thiện." Ngón tay Cố Giản chỉ vào biên lai, đẩy sang một bên, "Thứ hai, trừ việc tới trường, còn thừa thời gian phải đến Cố thị học tập, chờ khi con có thể đảm nhiệm được một chức vị nào đó, ta sẽ cho con ứng vào chức vị đó với mức lương tương ứng. Con sẽ làm việc, để trả nợ."

Vương Nhất Bác mím môi, "Tôi chọn phương án đầu tiên! Nhất định trong ba năm tôi sẽ..."

Cố Giản nhẹ nhàng lắc đầu cắt ngang lời cậu, "Nếu như con chọn phương án một, quyết định này phải nói cho ba con, cả Tiêu Chiến nữa."

Vương Nhất Bác bực bội, từ ghế salon nhảy lên quát, "Dựa vào cái gì? Tại sao phải nói cho bọn họ biết!"

Cố Giản hời hợt nói, "Bởi vì con nợ rất nhiều tiền, ta sợ con sẽ trốn nợ không chịu trả."

Vương Nhất Bác tức chết đi được, nhưng lại không thể làm gì, nghiến răng nghiến lợi nói, "Bà thật đúng là mẹ ruột của tôi...!"

Cố Giản ngẩng đầu nhìn gương mặt u ám của Vương Nhất Bác, cười yếu ớt đứng lên, "Ta đương nhiên là mẹ ruột của con. Cho nên, con chỉ có thể chọn phương án hai."

Vương Nhất Bác trầm mặc không nói nhìn bà, Cố Giản giống như đoán được ý nghĩ của cậu.

"Con cũng không nên nghĩ cách tùy tiện ứng phó, không chịu học hỏi kéo dài thời gian. Nếu là như vậy, ta sẽ trực tiếp tìm cho con một mối quan hệ thông gia, sinh ra một cháu trai nghe lời để ta tự mình bồi dưỡng. Như vậy số nợ cũng có thể không cần con trả, phương án này rất nhẹ nhàng, con có muốn chọn không?"

Một tay Vương Nhất Bác cầm lấy biên lai trên bàn, giọng điệu mạnh mẽ nói, "Bà nghĩ cũng đừng có nghĩ. Cả đời tôi, chỉ yêu duy nhất một người là Tiêu Chiến!"

"Vậy ta sẽ coi như con lựa chọn phương án thứ hai."

Vương Nhất Bác xoay người rời đi, không muốn cùng bà nói nhảm thêm nửa câu. Nhưng chưa đi được hai bước đã xoay người lại, nhìn Cố Giản hỏi, "Bà biết tại sao cha tôi lại ly hôn để chọn đến với dì Tiêu không?"

Yết hầu Cố Giản chợt động, lát sau mới phong khinh vân đạm* hỏi, "Vì sao?"

*Không màng đến điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Vương Nhất Bác cười mỉa mai nói, "Bởi vì so với bà, dì Tiêu giống con người hơn. Còn bà, chỉ là một cỗ máy không có tình cảm."

Vương Nhất Bác rời đi, Cố Giản ngồi ở tại chỗ đó, ánh mắt nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, bà thấy Vương Nhất Bác chạy nhanh qua đường, nhìn qua có thể nhìn thấy cậu tới gặp Tiêu Chiến, trông thấy cậu ôm Tiêu Chiến. Sau đó hai người tạm biệt bạn học, cùng nhau rời đi. Thư ký đi tới, nhắc nhở, "Cố tổng, nửa giờ sau có hội nghị, ngài nên rời đi."

Cố Giản lấy lại tinh thần, thu liễm tất cả tâm tình trong đáy mắt, gật đầu đứng lên. Phải đi rồi lại nhìn lon Coca Vương Nhất Bác đã uống trên bàn, thư ký còn chưa hiểu bà đang suy nghĩ gì, Cố Giản đã đưa cầm lon Coca lên, giữ chặt trong tay, từng bước thong thả rời khỏi quán cafe.

[Edit|Hoàn][Bác Chiến] Đừng động vào anh trai tôiWhere stories live. Discover now