Chương 11: Cùng nhau ăn tối.

24.3K 942 53
                                    

Editor: Alice.

Lục Triều Thanh mở cửa, Mạnh Vãn nhìn anh cười một cái sau đó rất tự nhiên đi vào nhà.

Anh nhìn trong tay cô là hai hộp mì, vừa đóng cửa vừa nhíu mày: "Tôi chỉ cần một phần thôi."

Mạnh Vãn im lặng nhìn anh: "Tôi không phải ăn chắc?"

Lục Triều Thanh xem như đã hiểu.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vãn đến nhà họ Lục, cô tò mò xem xét một vòng, sợ hãi nhận ra nhà Lục gia sạch như nhà mẫu, bố cục ba thất hai sảnh giống căn hộ của cô. Phòng khách rất lớn, ở ngoài ban công để một cái chuồng mèo mới mua cùng với các loại đồ chơi, Mạnh Vãn để mì trên bàn ăn, lại gần đống đồ quan sát tỉ mỉ, hơi buồn cười nhìn Lục Triều Thanh: "Đồ đạc anh mua cũng đầy đủ phết đấy."

Lục Triều Thanh đã xác định sẽ nuôi mèo nên chuẩn bị đầy đủ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng anh nghĩ tới buổi sáng hôm nay con mèo Li Hoa kia vừa được anh đón từ sân bay về một cái đã chui tọt vào gầm giường trong phòng ngủ. Cái ổ đẹp đẽ hay mấy thứ đồ chơi nó cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Tâm tình anh lúc này rất không ổn.

"Nó đang trốn trong phòng ngủ của tôi." Mạnh Vãn đến đây để xem mèo nên anh dẫn cô đến phòng ngủ của anh.

Mạnh Vãn hơi do dự, ừm, vừa đến đã vào phòng của anh ấy có hay lắm không?

Có điều Lục Triều Thanh này chính là robot chính hiệu, không thể áp dụng những logic của đàn ông bình thường lên người anh.

Mạnh Vãn nghĩ thế nên yên tâm thoải mái đi theo.

Lục Triều Thanh dừng ở trước cửa, chỉ chỗ giữa giường: "Là chỗ này, tôi không cách nào khiến nó ra khỏi, cô thử xem sao."

Phòng ngủ của anh cũng rất sạch sẽ, Mạnh Vãn không dám nhìn thêm, ngồi xổm bên cạnh Lục Triều Thanh, cúi xuống nhìn gầm giường một lượt, quả nhiên thấy được Tiểu Li Hoa như trong hình ảnh. Phần lông phía sau lưng của nó có hai màu đen trắng, giá trị nhan sắc siêu cao, phần bụng và bốn chân có những mảng lớn lông màu trắng tuyết. Mèo con cảnh giác nép trong đó trông thật đáng thương.

"Tên nó là gì?" Cô hỏi Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh: "Không có, không cần thiết."

Mạnh Vãn nghĩ thầm,  chắc anh ấy định đem mèo con nuôi thành mèo máy luôn rồi.

Cô dời sự chú ý về mèo con, tươi cười thử đưa tay dỗ mèo ra: "Ra ăn cơm nào!"

Tiểu Li Hoa bất động nhìn cô.

Mạnh Vãn thử hết mọi cách, còn mượn mấy món đồ chơi mà Lục Triều Thanh chuẩn bi, nhưng đều vô dụng.

Ngồi xổm lâu quá nên thắt lưng của cô đau nhức, cuối cùng đành bỏ cuộc: "Thôi được rồi, chúng ta đi ăn trước đã, mì để lâu sẽ bị trương."

Có lẽ do ngồi xuống hơn lâu nên khi đứng dậy mặt cô nhuộm sắc hồng.

Tâm tình của Lục Triều Thanh khá hơn chút, mèo con cũng không nghe lời cô, chứng tỏ vấn đề nằm ở nó.

Hai người đi vào phòng ăn.

Mạnh Vãn biết tính của Lục Triều Thanh nên cô xách phần mì của mình lên, cười nói: "Tôi về nhà ăn." Về nhà còn có thể vừa ăn vừa xem tivi, thú vị hơn nhiều so với việc ăn cùng robot.

[EDIT] [FULL]  Bạn trai khoa vật lý của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ