Chương 73

1.1K 69 0
                                    

Đêm đông, trời đặc biệt lạnh. Diệp Sở bận rộn nãy giờ, bây giờ dừng lại, mới cảm thấy trời lạnh đến mức nào.
Xe của Lục Hoài dừng ở đó, nàng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Độ ấm trong xe cao hơn bên ngoài, Diệp Sở ngồi một lúc, cơ thể mới ấm hơn.
Xe chở Tưởng Bá Tuấn đã đi rồi, đi đến phòng tuần bộ. Ngoài miếu còn đỗ mấy chiếc xe, bên trong đều là thuộc hạ của Lục Hoài.
Diệp Sở lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn, hiện giờ đã là 11 giờ đêm. Người Diệp Công Quán hẳn đã rất lo lắng, nếu không tìm được lý do thì không thể trở về được.
Lúc này, Lục Hoài ngồi vào xe, phát hiện Diệp Sở đang nhìn đồng hồ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt của nàng, động tác hơi khựng lại.
Diệp Sở đoán hắn nhất định cảm thấy chiếc đồng hồ quả quýt này quen mắt, nàng vội nói: "Chiếc đồng hồ quả quýt này là đường ca tặng cho ta."
Lục Hoài không nói gì, quét mắt qua mặt nàng, đối diện với ánh mắt của nàng.
Diệp Sở lại nói: "Chiếc đồng hồ này rất bình thường, tuy giống với chiếc của Tam thiếu, nhưng kém hơn nhiều."
Lục Hoài cười như không cười: "Ngươi còn nhớ rõ?"
Diệp Sở nghẹn họng.
Nàng không muốn Lục Hoài cảm thấy nàng cố ý mua đồng hồ quả quýt giống hắn, mới giải thích như vậy.
Không ngờ lại biến khéo thành vụng, ngược lại để Lục Hoài biết, nàng vẫn nhớ vật lưu niệm của hắn.
Đương nhiên, Diệp Sở không thể biện giải rằng, nàng chẳng những nhớ rõ chiếc đồng hồ kia, mà còn có ấn tượng khắc sâu.
Diệp Sở nói: "Trí nhớ của ta không tệ, học thuộc lòng bài học rất nhanh."
"Đã nhìn ra." Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt, "Trí nhớ của ngươi khá tốt."
Lục Hoài khởi động ô tô, hai người cùng nhìn về phía trước. Ô tô bắt đầu chạy đến Diệp Công Quán, đêm nay thật yên tĩnh.
Diệp Sở hỏi: "Tam thiếu đến đây lúc nào?"
Những việc Diệp Sở vừa làm có chút kiêu ngạo, nhưng đó là trong tình huống nàng không biết Lục Hoài ở đây. Không hiểu sao, ở trước mặt hắn, nàng luôn có chút câu nệ.
Cho nên, nàng mới muốn biết Lục Hoài đến khi nào, như vậy có thể đoán xem, hắn nhìn thấy bao nhiêu.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, không trả lời, hắn quay lại nhìn đường.
Diệp Sở không có cách gì, chỉ có thể hỏi lại: "Những việc ta vừa làm, ngài đều nhìn thấy?"
Lục Hoài đương nhiên sẽ không phủ nhận: "Ân, đều nhìn thấy."
Lá gan của Diệp Sở rõ ràng rất lớn, đối với những kẻ bắt cóc không chút lưu tình, lại không muốn để hắn biết. Bộ dáng này thật là...... đáng yêu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười rất nhẹ.
Tai Diệp Sở nóng lên, bị nàng đoán trúng, hắn quả nhiên nhìn thấy tất cả. Chính nàng cũng không nghĩ đến, kỳ thật hiện tại Lục Hoài và nàng chỉ gần coi như là bạn bè, vì sao nàng sẽ để ý cái này.
Không ngờ, giây tiếp theo, Lục Hoài chợt mở miệng.
"Ngươi làm rất tốt."
Diệp Sở ngẩn ra: "Phải không?"
Lục Hoài liếc nàng: "Tuy đây chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng có thể nhìn ra ngươi làm việc trật tự rõ ràng, sẽ không mềm lòng với kẻ địch."
"Lần sau nếu gặp việc càng quan trọng, cũng phải có tâm tính như vậy mới được."
Diệp Sở tăng lớn giọng nói: "Hiểu rõ."
Lời này của Lục Hoài khiến nàng không thể hồ nháo nữa. Hắn cũng không biết nguy hiểm sẽ xảy ra trong tương lai, những việc đó chỉ có một mình nàng biết.
Loại tâm tính này xác thật nên dùng để đối đãi với kẻ địch thật sự.
Lục Hoài chuyên chú lái xe, Diệp Sở cũng không tiếp tục mở miệng. Hiện tại hắn ngồi bên cạnh nàng, lúc đi qua đường Scott, nàng có chút hoảng hốt.
Đời trước, bọn họ chết do gặp tai nạn giao thông ở chỗ này.
Khi đó, Diệp Sở và Lục Hoài từ Phủ Đốc Quân ở Nam Kinh trở về Thượng Hải, đến tìm Thẩm Cửu.
Lục Hoài đã trở thành Đốc Quân, phải quản việc của cả vài tỉnh, cả ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Việc ở Bến Thượng Hải, hắn không thể phân tâm ra để quản.
Thẩm Cửu rời Thanh Hội, tiếp nhận Khách sạn Hòa Bình.
Vừa mới bắt đầu, bởi vì Thẩm Cửu từng là đầu lĩnh của Thanh Hội, không ai tin phục. Nhưng nửa năm sau, hắn làm việc không nghiêng không lệch, dù là người của Thanh Hội hay người khác, hắn đều sẽ không bất công, lúc này mới ổn định trật tự Bến Thượng Hải.
Hôm ấy, trên đường đi Khách sạn Hòa Bình, Lục Hoài và Diệp Sở bị người ám hại. Lúc ấy, bởi vì lại nhìn thấy Diệp Công Quán nên Diệp Sở mất cảnh giác, thất thần.
Nhưng lúc ấy Lục Hoài cũng không phát hiện phía sau có người, mà nàng biết, trước nay hắn cực kỳ cảnh giác.
Khi ấy, vì sao hắn lại thất thần?
Nhưng mà, người muốn bọn họ chết rốt cuộc là Mạc Thanh Hàn hay là kẻ địch khác, đến nay nàng cũng không biết được.
......
Suy nghĩ của Diệp Sở bay xa, lúc này, lại nghe thấy giọng nói của Lục Hoài.
"Diệp Sở." Lục Hoài chợt gọi nàng.
"Ân?" Diệp Sở lập tức phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn Lục Hoài, nhìn thấy sống mũi cao thẳng của hắn, sườn mặt thanh tuyển, khí chất lạnh lùng.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Mấy ngày tiếp ta khá bận, khả năng không thể nghe điện thoại của ngươi."
Diệp Sở sửng sốt vài giây mới gật đầu: "Ta biết."
Lục Hoài lại nói: "Nếu ngươi có việc, liền gọi cho Phủ Đốc Quân, nói ngươi là Diệp Nhị tiểu thư, sẽ có người đến giúp ngươi."
Diệp Sở ngẩn ra, nàng không biết nên trả lời như thế nào. Lục Hoài nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng sẽ sắp xếp mọi việc thay nàng.
Cuối cùng, nàng chỉ nói một câu: "Cảm ơn."
Lục Hoài: "Không cần khách khí."
Xe của Lục Hoài đã chạy đến con đường gần Diệp Công Quán, càng lúc càng gần cửa. Diệp Sở có thể nhìn thấy từ xa, phụ mẫu nàng đang đứng ở cửa, còn có đại bá mẫu.
Lục Hoài cười: "Diệp Sở, chuẩn bị diễn kịch cùng ta chưa?"
Diệp Sở quay đầu, đối diện với Lục Hoài, nàng cũng cười: "Ân, chuẩn bị xong."
Xe của Lục Hoài dừng lại. Hắn xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, chậm rãi xuống xe, giống như bị kinh hách, bước chân có chút không xong. Lục Hoài không khỏi cong khóe miệng, lúc xoay người, lại khôi phục lạnh nhạt.
Lục Hoài nhìn phụ mẫu của Diệp Sở: "Ta đưa Diệp Nhị tiểu thư về đến."
Diệp Quân Chiêu và Tô Lan nhìn Diệp Sở, chỉ thấy quần áo nàng chỉnh tề, nhìn qua không chịu quá nhiều khổ, nhưng trên mặt nàng lại mang theo một ít ủy khuất.
Bọn họ căng thẳng, Tô Lan vội vàng ôm lấy Diệp Sở.
Diệp Quân Chiêu nói với Lục Hoài: "Cảm ơn Tam thiếu trợ giúp, Diệp gia vô cùng cảm kích."
"Người của ta đã bắt bọn bắt cóc đến phòng tuần bộ." Thần sắc của Lục Hoài nhàn nhạt, "Diệp Nhị tiểu thư không bị tổn hại gì, nhưng nàng lại bị kinh hách rất lớn."
Ngữ khia của Lục Hoài mang theo một ít hiếp bức: "Hy vọng ngài có thể bảo vệ tốt Diệp Nhị tiểu thư, cũng ép chuyện này xuống."
Diệp Quân Chiêu: "Đó là đương nhiên."
Diệp Sở là cô nương được sủng ái nhất Diệp gia, không cần Lục Hoài nhắc nhở, bọn họ cũng sẽ giải quyết tất cả.
"Ân, ta đi trước." Ánh mắt của Lục Hoài dừng trên người Diệp Sở, giờ phút này nàng đang được mẫu thân ôm.
Thân thể Diệp Sở run nhè nhẹ, kỹ thuật diễn của nàng đạt mười phần, thoạt nhìn rất chân thật. Nếu Lục Hoài không biết sự tình, cũng sẽ tin nàng.
Đáy mắt Lục Hoài chứa ý cười không dễ phát hiện.
Ô tô rời đi Diệp Công Quán, chạy về Phủ Đốc Quân.
......
Diệp Sở và Lục Hoài nói mấy câu liền quyết định lý do đối ngoại về vụ bắt cóc này, hai người có chung một suy nghĩ.
Một giây trước, Tưởng Bá Tuấn còn bị súng chỉ vào, hiện tại đã sớm bị dọa phá gan, đến khi thuộc hạ của Lục Hoài kéo hắn đi, cũng không hề phản ứng.
Chờ đến khi bị kéo đến bên xe, hắn mới phát hiện, người những người đó đang gọi chính là con trai của Đốc Quân, Lục Tam thiếu.
Diệp Gia Nhu từng nói với Tưởng Bá Tuấn, Lục Tam thiếu là bạn của Diệp Sở, Diệp Sở gặp khó khăn, Lục Tam thiếu nhất định sẽ ra mặt cho Diệp Sở.
Hiện tại hắn làm nhiều việc bất lợi với Diệp Sở như vậy, toàn bộ đều rơi vào mắt Lục Tam thiếu, có thể nghĩ kết cục của hắn sẽ thế nào.
Diệp Sở này nơi nào là người bớt lo a, vừa nhìn Lục Tam thiếu và Diệp Sở liền biết không phải bạn bè bình thường, bạn bè gì sẽ chạy tới vùng ngoại ô hoang vu vào buổi tối để cứu người chứ.
Diệp Sở chỉ là một nữ học sinh Bến Thượng Hải, bằng cách nào mà có được súng thật, khẳng định là Tam thiếu cho nàng ta.
Tưởng Bá Tuấn cách cửa xe càng lúc càng gần, hắn đã bất chấp mặt mũi, dùng một chân chống cửa xe, nghiêng đầu hướng đến miếu nát kêu: "Tam thiếu! Ngài nghe ta giải thích!"
"Ta là người bị hại, ta chỉ là một người bình thường mới đến Thượng Hải, tất cả đều có chủ mưu sau lưng. Có người sai khiến ta!"
Vì rũ sạch quan hệ với mình, Tưởng Bá Tuấn nhanh chóng thọc ra Diệp Gia Nhu, cho dù Diệp Gia Nhu là biểu muội của hắn, nhưng tai vạ đến nơi từng người bay, ai còn lo lắng này đó.
Đáng tiếc Tưởng Bá Tuấn không thể nào được đến đáp lại, thuộc hạ của Lục Hoài chống súng vào eo hắn, hàn khí bức người: "Nói thêm một câu nữa, ta liền nổ súng."
Tưởng Bá Tuấn còn muốn xin tha, nghe thấy thế, lời nói khựng lại, lưng phát lạnh, nhanh chóng ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Cửa xe khép lại, "phanh" một tiếng.
Tưởng Bá Tuấn bị nhốt trong chiếc xe hẹp hòi, hắn cực kỳ khẩn trương, mồ hôi lạnh không ngừng trượt xuống từ trán, lại không dám phát ra âm thanh.
Bọn bắt cóc hắn thuê cũng đi ra từ trong miếu, giống như hắn, ngồi vào chiếc xe phía trước.
Người của Tam thiếu cũng nhìn chằm chằm bọn hắn.
Trên mặt bọn bắt cóc mang theo nụ cười lấy lòng, lúc đánh hắn thì hung thần ác sát, hiện tại hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Bọn họ cong đầu cúi người, khiến Tưởng Bá Tuấn suýt chút nữa quên mất bọn họ là lưu manh.
Không biết qua bao lâu, cửa xe mở ra, có người ngồi xuống ghế điều khiển, thân xe lay động một chút, tài xế khởi động xe, chạy lên phía trước.
Lúc này, Tưởng Bá Tuấn còn có cái gì không rõ, hắn thật sự bị người chơi, rõ ràng là Diệp Sở và Lục Tam thiếu đã thông đồng trước, chính là muốn lừa hắn.
"Đại ca, ta bị oan uổng, các vị cũng nhìn thấy bọn bắt cóc kia không chút lưu tình với ta, rõ ràng không chịu sự khống chế của ta."
Tưởng Bá Tuấn nhìn xe càng chạy càng nhanh, trong lòng nóng nảy, chỉ có thể mở miệng bắt lấy cơ hội cuối cùng.
"Một người trói gà không chặt như ta, có thể làm gì Diệp Nhị tiểu thư chứ."

Nhật ký nuông chiều nữ phụ thời dân quốcWhere stories live. Discover now