Chương 69

1.2K 66 0
                                    

Kẻ lừa đảo?
Đây là lần đầu tiên Diệp Sở nghe thấy Lục Hoài gọi nàng như vậy. Nàng thật sự rất khẩn trương, hay là Lục Hoài đã phát hiện cái gì?
Cứ việc như thế, Diệp Sở vẫn che dấu sự hoảng loạn, nàng hiện tại phải làm chính là giả vờ không biết.
Diệp Sở chậm rãi mở miệng: "Hình như ta không từng lừa gạt Tam thiếu chuyện gì......"
Lúc Diệp Sở nói những lời này, bản thân cũng có chút chột dạ. Nhưng ánh mắt của nàng lại trấn định, sống lưng thẳng tắp, nhìn qua đúng lý hợp tình.
Lục Hoài cười, cũng không nói tiếp, ngữ khí vẫn nhàn nhạt mà lặp lại câu nói vừa rồi: "Đi ra ngoài tâm sự không?"
Diệp Sở nhìn thoáng qua sân khấu, Đinh Nguyệt Toàn đã rời đi, chắc là về phòng trang điểm. Nàng còn chưa tạm biệt Đinh Nguyệt Toàn, cứ hấp tấp rời đi như vậy, có phải có chút không tốt hay không.
Lục Hoài đã nhìn ra tâm tư của Diệp Sở, hắn liếc một cái, vừa lúc phát hiện Tào An đi qua.
Lục Hoài gọi Tào An: "Tào An."
"Tam thiếu." Tào An thật nhanh liền dừng lại, thái độ nghiêm túc.
Lục Hoài đạm nhiên nói: "Ngươi nói với lão Cửu, ta trước đưa Diệp Nhị tiểu thư về nhà."
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn qua cực kỳ xứng đôi, Tào An mặt không đổi sắc mà nhìn. Hắn nhớ kỹ lời của Cửu gia, Tam thiếu quả nhiên rất để ý Diệp Sở cô nương.
"Vâng, Tam thiếu."
Diệp Sở nói thêm một câu: "Thuận tiện giúp ta nói một tiếng với Nguyệt Toàn, ta về Diệp Công Quán trước."
"Vâng, Diệp Nhị tiểu thư."
Mắt thấy Lục Hoài và Diệp Sở sắp cùng nhau rời đi, Tào An mới không dám hỏi nhiều, vội bước đi nhanh hơn.
Lục Hoài liếc Diệp Sở một cái: "Đi thôi."
Lục Hoài đã cất bước, nhìn lạnh lùng bóng dáng kia, trong lòng Diệp Sở suy nghĩ đủ thứ.
Nàng nên giải thích một ít việc với Lục Hoài.
Hơn nữa, nàng cũng rất muốn biết, kẻ lừa đảo trong miệng Lục Hoài, rốt cuộc là có ý gì.
Cho dù Lục Hoài không đoán được thân phận của nàng, thăm dò một chút từ hắn cũng tốt.
Diệp Sở thật nhanh liền đi theo.
......
Đinh Nguyệt Toàn chậm rãi xuống đài, đi đến cánh gà. Lúc Đinh Nguyệt Toàn rời đi, phía sau còn rầm vang tiếng vỗ tay.
Mọi người đều hưng phấn kêu: "Dạ Lai Hương...... Dạ Lai Hương......"
Không khí trong Đại Đô Hội nháy mắt bị bậc lửa, cảm xúc của mọi người đều tăng vọt.
Một đêm này, mọi người đều nhớ kỹ ca nữ tên Dạ Lai Hương, tiếng hát của nàng lưu lại trong lòng họ.
Trên mặt Đinh Nguyệt Toàn mang theo ý cười nhợt nhạt, đi đến phòng trang điểm.
Đêm nay, nhìn thấy mọi người phản ứng nhiệt liệt như vậy, tâm trạng của Đinh Nguyệt Toàn cũng trở nên sung sướng.
Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn được Đại Đô Hội huấn luyện, từ ca hát, dáng vẻ, đến các phương diện khác, nàng đều rất nỗ lực.
Trước khi lên đài, nàng vẫn rất khẩn trương, thần kinh luôn căng chặt, lo lắng phát huy không tốt, lo lắng không được mọi người tán thành.
May mà nàng làm được.
Dọc theo đường đi, một ít ca nữ thấy Đinh Nguyệt Toàn, tất cả đều nhiệt tình nói chuyện với Đinh Nguyệt Toàn.
"Dạ Lai Hương, tiếng hát của ngươi cực kỳ dễ nghe, so với A Điệp, cũng không kém chút nào."
"Chúc mừng ngươi, Dạ Lai Hương, lần đầu lên sân khấu có thể được hưởng ứng tốt như vậy, có thể thấy được mọi người thích ngươi thế nào."
"Dạ Lai Hương, ta cảm thấy ngươi rất nhanh sẽ trở thành ca nữ nổi tiếng nhất......"
"......"
Đinh Nguyệt Toàn nghe xong, chỉ mỉm cười, thần sắc của nàng bình tĩnh, đi vào phòng trang điểm. Những người khác cũng tản đi.
Đinh Nguyệt Toàn ngồi trước gương hoá trang, chuẩn bị dỡ trang sức trên đầu xuống trước, sau đó mới tẩy trang.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn thích để mặt mộc, nàng không trang điểm khi ở dưới đài.
Lúc này, một giọng nữ vang lên.
"Nhìn thấy mọi người đều trầm trồ khen ngợi ngươi, ngươi rất đắc ý đi."
Giọng nữ nhân không lớn, nhưng lại âm dương quái khí, nghe không thoải mái.
Đinh Nguyệt Toàn dừng lại động tác, xoay người, nhìn về phía người đến.
Là A Quỳnh.
Hôm nay là lần đầu Đinh Nguyệt Toàn lên đài, Đại Đô Hội đã chuẩn bị thật lâu vì ngày này.
Người khác không biết Dạ Lai Hương thần bí này là người phương nào, nhưng A Quỳnh biết, Dạ Lai Hương nhất định là Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn đạt được thành công lớn trong buổi diễn đầu, mọi người đều vỗ tay cho nàng, trong mắt đều là kinh diễm.
A Quỳnh cực kỳ ghen ghét.
Đãi ngộ như vậy rõ ràng nên là nàng có được, nhưng lần trước nàng khiêu khích Đinh Nguyệt Toàn, bị phạt không được lên đài diễn trong một tháng.
Đoạn thời gian này, mọi người đã sớm quên Hoa Quỳnh là ai.
A Quỳnh đi theo Đinh Nguyệt Toàn đến cửa phòng trang điểm, chờ nhóm ca nữ đều đi, nàng mới tiến lên.
Nhưng trải qua giáo huấn lần trước, nàng không dám lại vênh váo tự đắc mà mắng Đinh Nguyệt Toàn, chỉ dám âm dương quái khí châm chọc hai câu.
Nghe vậy, sắc mặt của Đinh Nguyệt Toàn vô cùng bình tĩnh: "A Quỳnh cô nương, ngươi thích hát sao?"
Diệp Sở nói Đinh Nguyệt Toàn đều ghi tạc trong lòng, A Sở nói rất đúng, nàng ở lại Đại Đô Hội, sẽ gặp được càng nhiều loại người, kiểu người.
Nếu nàng bị người khác khi dễ, chỉ biết tránh né, không biết phản kháng, thì người bị thương sẽ vĩnh viễn là nàng.
Hiện tại A Quỳnh châm chọc nàng vài câu, nhưng tương lai đâu? Sẽ xuất hiện càng nhiều người có thủ đoạn cao minh hơn A Quỳnh, chẳng lẽ cả đời nàng đều phải nén giận, thừa nhận những lời chỉ trích vô vị đó sao?
Không, từ giờ trở đi, nàng muốn chậm rãi thay đổi tâm tính.
Không ai có thể che chở nàng cả đời, con đường về sau, nàng đều phải tự mình đi.
Cho nên, cho dù gặp được chuyện gì, nàng cũng sẽ thản nhiên đối mặt.
A Quỳnh ngẩn ra, không biết vì sao Đinh Nguyệt Toàn sẽ hỏi như vậy, nàng cười lạnh một tiếng: "Ta có thích hát hay không, có cái gì quan trọng."
A Quỳnh đi vào Đại Đô Hội ca hát, chỉ vì kiếm tiền, dần dần đã bị phồn hoa nơi đây mê mắt, nàng chỉ nghĩ bò lên trên.
Ca hát tính cái gì, chỉ cần có thể nổi bật, chỉ cần có thể trở thành người lóa mắt nhất, nàng không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn A Quỳnh, ngữ khí bình đạm: "Ngươi hát vì danh lợi, vì người khác vỗ tay, ngươi thích thấy mọi người truy phủng ngươi."
"Mà ta khác, ta thích hát, thấy mọi người bị tiếng hát của ta đả động, ta rất vui."
Sau đó, Đinh Nguyệt Toàn mở miệng: "Chỉ bằng điểm này, ngươi vĩnh viễn đều kém hơn ta."
Thanh âm của nàng mềm nhẹ, không chút phập phồng, nhàn nhạt mà nói ra.
Tương lai nàng sẽ không bởi vì có một chút danh khí, mà trầm mê vào cảm giác được người truy phủng. Tương phản, nàng sẽ càng nỗ lực hơn, như vậy mới không làm thất vọng ước nguyện ban đầu của nàng.
Càng lên cao, người gặp được càng ưu tú, cũng càng có thể khích lệ nàng.
Cho dù đến hoàn cảnh nào, nàng cũng không thể mất bản tâm.
A Quỳnh không ngờ Đinh Nguyệt Toàn sẽ nói như vậy, nàng có chút ngây ngẩn.
Đinh Nguyệt Toàn liếc A Quỳnh một cái: "Có một số việc, không phải động mồm mép là có thể được đến, nếu ngươi muốn cạnh tranh với ta, ta đương nhiên hoan nghênh."
Đinh Nguyệt Toàn nói rõ từng câu từng chữ: "Chúng ta dựa vào bản lĩnh."
Nói xong câu đó, Đinh Nguyệt Toàn liền xoay người, không hề nhìn A Quỳnh.
A Quỳnh đứng một lúc, không nói gì, đi ra phòng trang điểm,
Tào An tới tìm Đinh Nguyệt Toàn, đương nhiên thấy bóng A Quỳnh biến mất cuối hành lang.
Ngay sau đó hắn nghĩ tới việc lần trước, lần này A Quỳnh lại muốn làm chuyện xấu gì.
Vào phòng trang điểm, Tào An hỏi Đinh Nguyệt Toàn: "A Quỳnh có gây phiền toái cho ngươi hay không?"
Tuy rằng Tào An đã trừng trị A Quỳnh, nhưng Tào An vẫn muốn tới hỏi Đinh Nguyệt Toàn một chút, nói không chừng A Quỳnh sẽ lại làm cái gì.
Đinh Nguyệt Toàn nhàn nhạt mở miệng: "Không có."
Tào An nói: "Thời gian quá muộn, Diệp Sở cô nương đã về nhà, nàng bảo ta nói một tiếng với ngươi."
Tào An không nói cho Đinh Nguyệt Toàn, là Lục Hoài đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán. Đây là việc của Tam thiếu và Diệp Nhị tiểu thư, hắn không thể nói khắp nơi.
Đinh Nguyệt Toàn cười: "Được."

Nhật ký nuông chiều nữ phụ thời dân quốcWhere stories live. Discover now