Chương 67

1.3K 73 2
                                    

Ngày mai là cuối tuần, Phó Điềm Điềm ở nhà không có việc gì, rảnh đến hốt hoảng, hơn nữa nàng cũng không phải loại người sẽ an tĩnh ngồi đọc sách.
Trong thời gian nghĩ giữa khóa, Phó Điềm Điềm liền đi từ chỗ ngồi tới bên cạnh bàn của Diệp Sở.
Diệp Sở đang cúi đầu đọc sách, không chú ý tới Phó Điềm Điềm đứng bên cạnh nàng.
"A Sở, cậu đã khỏe sao?" Phó Điềm Điềm cong người, dựa đầu vào vai Diệp Sở.
Tuy Diệp Sở không chút phòng bị, nhưng nàng lập tức liền bình tĩnh lại, khép sách.
"Nói đi, cậu muốn làm cái gì?" Diệp Sở biết Phó Điềm Điềm nhất định là muốn rủ nàng đi ra ngoài chơi.
Phó Điềm Điềm móc ra hai tấm vé điện ảnh, thả lên bàn Diệp Sở: "Gần đây mới ra một bộ điện ảnh mới, ca ca ta mua vài tấm vé, bảo ta mang cậu cùng đi xem."
Diệp Sở cầm lấy vé phim trên bàn, bộ điện ảnh này chiếu ở rạp Quang Minh, thời gian là 3 giờ chiều mai.
Tên phim là 《 Thời đại mới 》, kể về cuộc sống của một vài nữ tính thời đại mới ở Bến Thượng Hải.
Diệp Sở đương nhiên đồng ý, nàng cầm lấy vé xem phim, hẹn giờ đi xem với Phó Điềm Điềm.
Trường học cho nghỉ, Diệp Sở và Phó Điềm Điềm đang đi ra ngoài, đột nhiên có người gọi các nàng.
"Diệp Sở, Phó Điềm Điềm, hai người chờ một chút." Là thanh âm của Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn thở hồng hộc mà chạy đến gần, dừng trước mặt Diệp Sở: "Các người đi nhanh như vậy làm cái gì, đằng sau có con hổ đuổi a?"
Phó Điềm Điềm gật đầu, ra vẻ đứng đắn: "Phía trước ta không phải đứng một con sao?" Nàng còn đặc biệt đánh giá Nghiêm Mạn Mạn từ trên xuống dưới.
"Đi đi đi, liền biết ngươi không nói được lời gì hay." Nghiêm Mạn Mạn hung hăng trừng Phó Điềm Điềm một cái, "Ta tới là muốn hỏi các người một việc?"
Nghiêm Mạn Mạn móc mấy vé xem phim từ trong túi ra: "Ta có mấy vé phim không dùng, có muốn thuận tiện cho các người mấy cái không."
Nghiêm Mạn Mạn mới sẽ không nói nàng muốn xem phim cùng hai người Diệp Sở đâu.
Đột nhiên, một ngón tay duỗi đến trước mặt Nghiêm Mạn Mạn, lắc lắc.
Phó Điềm Điềm rót một chậu nước lạnh: "Cậu đã tới muộn, sáng nay tớ và A Sở đã hẹn nhau, cậu chỉ có thể đi xem phim một mình."
Nghiêm Mạn Mạn sửng sốt một chút, vừa định phản bác Phó Điềm Điềm.
Lúc này, Diệp Sở bất đắc dĩ cười, nàng biết tâm tư của Phó Điềm Điềm, Phó Điềm Điềm chính là thích trêu Nghiêm Mạn Mạn, nhìn bộ dáng tức đến dậm chân của Nghiêm Mạn Mạn.
"Nếu hiện tại nhiều vé xem phim như vậy, ba người chúng ta cùng đi không phải là được rồi." Diệp Sở gọi lại hai người vừa muốn bắt đầu cãi nhau, lập tức bình ổn cảm xúc của các nàng.
Được đến câu trả lời vừa lòng, Nghiêm Mạn Mạn mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện chút nào.
Nàng nhẹ giọng nói thầm một câu: "Không phải ta chỉ có thể tìm hai cậu cùng đi xem phim, là ta có quá nhiều vé xem phim, phát không hết."
Nghiêm Mạn Mạn nhét vé xem phim vào trong lòng ngực Diệp Sở, từ đầu tới đuôi đều mạnh miệng: "Sợ các cậu không cẩn thận làm mất vé xem phim, tất cả đều cho cậu."
Diệp Sở không hề phòng bị, chỉ có thể theo bản năng nhận lấy vé xem phim của Nghiêm Mạn Mạn.
"Chúng ta đã hẹn sẵn thời gian, các cậu nhớ rõ muốn đúng giờ, ta không thích đợi người khác." Nghiêm Mạn Mạn nói xong một câu này, liền chạy chậm rời đi.
Dư lại Diệp Sở và Phó Điềm Điềm buồn rầu cầm một xấp vé phim.
......
Phim chiếu lúc 3 rưỡi chiều, bọn Diệp Sở tới trước nửa giờ.
Nhiệt độ không khí đầu đông giảm nhiều, không trung xám xịt. Bởi vì hôm nay không có mặt trời, thời tiết càng lạnh hơn.
May mắn ba người đã nói sẵn trong điện thoại, các nàng đều sẽ mặc áo ngoài giữ ấm.
Phó Điềm Điềm không chịu đói được, khẳng định sẽ mua ít đồ ăn vặt để ăn lúc đang xem phim. Vừa lúc cổng rạp chiếu phim có không ít người bán hàng rong, nghĩ kiếm chút tiền trước khi phim chiếu.
Vào rạp chiếu phim Diệp Sở ngồi giữa hai người.
Nghiêm Mạn Mạn đang cúi đầu nhìn đồng hồ, muốn biết còn bao lâu thì phim chiếu.
Diệp Sở nhìn Phó Điềm Điềm ăn vui vẻ, không chú ý tới bên này, quay đầu hỏi Nghiêm Mạn Mạn: "Cậu biết Diệp Gia Nhu và Dương Hoài Lễ vẫn luôn đi rất gần."
Nghe được thanh âm của Diệp Sở, Nghiêm Mạn Mạn vốn đang cúi đầu sửng sốt, nhìn về phía Diệp Sở.
Gần đây, Nghiêm Mạn Mạn và bọn Diệp Sở ở chung nhiều, nàng cũng rõ tính của Diệp Sở, hoàn toàn không giống Diệp Gia Nhu.
Tuy Nghiêm Mạn Mạn điêu ngoa, nhưng bản tính của nàng cũng không xấu, chỉ là bị người nhà sủng quá mức, khó tránh khỏi sẽ có chút tính công chúa.
Nghiêm Mạn Mạn biết việc nàng thích Dương Hoài Lễ khẳng định không thể gạt được người khác, càng đừng nói là Diệp Sở.
Từ rất nhiều lần nói chuyện với Diệp Sở, Nghiêm Mạn Mạn phát hiện Diệp Sở cũng không thiên vị muội muội của nàng, có thể là không quen nhìn tác phong của Diệp Gia Nhu.
Nếu người khác hỏi Nghiêm Mạn Mạn, nàng có lẽ sẽ không trả lời, nhưng đối mặt với Diệp Sở, nàng lại không nhịn được mà nói hết lời trong lòng với Diệp Sở.
"Ta đương nhiên biết, rất nhiều lần hắn còn mang theo Diệp Gia Nhu đến nơi công cộng, ta lại không phải kẻ ngốc." Nghiêm Mạn Mạn bĩu môi.
Diệp Sở biết tính Nghiêm Mạn Mạn không xấu, cho nên nàng rất muốn biết hiện tại Nghiêm Mạn Mạn ôm tâm lý thế nào với Dương Hoài Lễ.
"Ta có thể hỏi một việc không?" Diệp Sở nhẹ giọng nói.
Nghiêm Mạn Mạn nhìn Diệp Sở muốn hỏi lại không dám hỏi, cười ra tiếng.
"Ta biết cậu muốn hỏi cái gì. Người trên thế giới này lại không chết sạch, người ta không thích ta, sao ta lại còn vội vàng cho không, phạm tiện đâu. Ta đã sớm hết tâm tư với hắn."
Tuy Nghiêm Mạn Mạn mạnh miệng, nhưng nàng biết Diệp Sở tốt với nàng, cho nên mới hỏi như vậy.
Theo sau Nghiêm Mạn Mạn lại nói thêm một câu: "Cậu yên tâm, ta sẽ không để mình bị thương."
Diệp Sở gật đầu, đang định nói chuyện. Phó Điềm Điềm ở một bên nhích lại gần: "Vừa rồi liền nghe các cậu nói thầm, có phải hai người nói cái gì bí mật sau lưng tớ không?"
Nghiêm Mạn Mạn thu lại cảm xúc đê mê vừa rồi, cười với Phó Điềm Điềm: "Đương nhiên, đây là bí mật của ta và A Sở, tuyệt đối không nói với cậu."
"A Sở!" Phó Điềm Điềm mở to hai mắt nhìn. Nhìn Nghiêm Mạn Mạn cư nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Sở, lập tức duỗi tay đẩy tay nàng ra.
Mắt thấy hai người Nghiêm Mạn Mạn lại cãi cọ trước mặt, nếu không phải nơi này là nơi công cộng, Diệp Sở cũng không cần phải ngăn cản các nàng.
Diệp Sở đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay, nói một tiếng được, hai người đang hăng say ồn ào đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Sở.
"Cậu vỗ tay làm cái gì?" Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm kỳ quái hỏi.
Diệp Sở nhàn nhạt nói, vô cùng nghiêm trang: "Ta thấy hai cậu biểu diễn hay, phim còn chưa chiếu, các cậu cho mọi người xem một vở kịch cũng không tệ."
Tuy ngữ khí của Diệp Sở bình đạm, giống như đang nói một việc rất bình thường, nhưng Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm đều đỏ mặt, thu nhỏ thanh âm, dựa về ghế.
Ai, mang hai đứa trẻ ra chơi thật mệt.
......
Kiều Vân Sanh trùng hợp có việc ở gần rạp phim Quang Minh, xe hắn đỗ ở ven đường, Cố Bình thu được mệnh lệnh của hắn, xuống xe lấy vài thứ.
Kiều Vân Sanh ở trên xe nhàm chán chờ, quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy Diệp Sở và hai nữ học sinh khác đi qua bên xe hắn.
Diệp Sở cười đi tới, ánh mắt của Kiều Vân Sanh vẫn luôn đi theo.
Hắn nhìn Diệp Sở đi bên phải đường, đi vài bước, dừng ở cổng một rạp chiếu phim.
Kiều Vân Sanh cười như không cười, ngẩng đầu nhìn xem, tên rạp chiếu phim là Rạp Phim Quang Minh.
Chờ đến khi Diệp Sở đi vào rạp chiếu phim, Cố Bình vừa vặn kéo cửa xe tiến vào, cung kính kêu một tiếng: "Lục gia, mọi việc đã làm tốt."
Kiều Vân Sanh hạ một mệnh lệnh khác, hắn phất tay, thanh âm lương bạc, không có độ ấm: "Xe ở lại, ngươi đi về trước."
Cố Bình sửng sốt, nhưng không hề mở miệng dò hỏi nguyên nhân, mà gật đầu nói rõ, khép cửa xe lại, rời đi.
Mới vừa rồi Kiều Vân Sanh vừa lúc thấy có người đi theo Diệp Sở, tuy rằng hành tung của bọn họ bí ẩn, nhưng hắn hiện tại nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, tự nhiên không thể gạt được đôi mắt của hắn.
Cố Bình đi rồi, Kiều Vân Sanh không lập tức xuống xe, hắn cố ý đợi hơn nửa giờ, đánh giá phim đã bắt đầu chiếu một đoạn thời gian, mới xuống xe.
Kiều Vân Sanh trước nay không thích xem phim chiếu rạp cư nhiên đi vào rạp chiếu phim, Cố Bình không ở, nếu không hắn khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái.
Phim đã mở màn, trên màn hình diễn viên nói lời kịch, dưới đài người xem cười một mảnh.
Kiều Vân Sanh nửa híp mắt, lập tức từ chỗ sáng đi đến chỗ tối, đôi mắt còn có chút không thích ứng.
Bên trong rạp chiếu phim đen nhánh, chỉ có ánh sáng trên màn hình. Nhưng vẫn không gây trở ngại Kiều Vân Sanh tìm được vị trí của Diệp Sở.
Kiều Vân Sanh thừa dịp phim mở màn mới tiến vào, chính là vì không muốn để Diệp Sở biết hắn đi theo sau nàng.
Rạp chiếu phim ồn ào thanh âm, có không ít người lui tới, hắn không có khả năng sẽ bị phát hiện.
Kiều Vân Sanh ngồi xuống ở hàng gần cuối, người ở sau không nhiều lắm, cơ hồ đều tập trung ở phía trước.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Vân Sanh vẫn luôn nhìn về phía Diệp Sở.
Cả người hắn đều ẩn trong bóng tối, ánh đèn trong rạp chiếu phim đã sớm tắt, chỉ có ánh sáng trên màn hình chợt lóe chợt lóe.
Diệp Sở trước sau đưa lưng về phía Kiều Vân Sanh, Kiều Vân Sanh căn bản không nhìn thấy gương mặt của nàng.
Lúc này, có hai người đi qua lối đi nhỏ ở sau, ngồi phía sau Kiều Vân Sanh. Một trái một phải, chặn kín mít.
Hai người kia chính là Lục Hoài phái tới bảo vệ Diệp Sở.
Kiều Vân Sanh mới vừa rồi rõ ràng đã phát hiện bọn họ, lại giả vờ không biết, không chút kiêng nể.
Lục Hoài vốn bảo bọn họ giữ khoảng cách thích hợp với Diệp Sở, nhưng thấy Kiều Vân Sanh vào rạp chiếu phim, hai người này cũng mua vé đi vào.
Diệp Sở ngồi ở hàng phía trước, Kiều Vân Sanh ngồi ở sau, hai người kia vây quanh phía sau Kiều Vân Sanh, chỗ mấy người này hình thành một khu tam giác kỳ quái.
Kiều Vân Sanh chợt cười, trong lòng hắn đã có ý tưởng.
Xem ra Lục Hoài và Thẩm Cửu cực kỳ coi trọng Diệp Sở, còn đặc biệt phái hai người bảo vệ nàng, hiện tại ngược lại phòng bị hắn.
Cũng không biết là người của Lục Hoài, vẫn là người của Thẩm Cửu.
Tuy Kiều Vân Sanh đã biết hai người phía sau không thích hợp, nhưng mắt hắn trước sau không dịch chuyển, tầm mắt vẫn đặt trên người Diệp Sở.
Diệp Sở và Kiều Vân Sanh cách mấy hàng, có chút xa, phía trước ngồi đầy người, có cao, có thấp.
Ánh đèn đen tối, nhìn không rõ.
Trùng hợp vào lúc này Diệp Sở xoay đầu, nói vài câu với người bên cạnh. Lúc này, Kiều Vân Sanh nhìn về phía mắt nàng, bị một ít tóc che, như ẩn như hiện.
Kiều Vân Sanh cảm thấy bực bội, nhưng hắn vẫn duy trì một bộ quý công tử, hỉ nộ không hiện. Hắn nghiêng đầu, thanh âm lộ ra lạnh lẽo.
"Các ngươi là người của Lục Hoài, vẫn là người của Thẩm Cửu?" Đôi mắt thon dài của Kiều Vân Sanh hơi híp, cười vân đạm phong khinh.
Đằng sau rất an tĩnh, một lát sau truyền đến trả lời.
"Ngươi không cần trêu chọc Diệp Nhị tiểu thư." Trong thanh âm của người nói chuyện ngầm có ý cảnh cáo.
A, Kiều Vân Sanh cười lạnh, biểu tình nháy mắt lạnh lẽo.

Nhật ký nuông chiều nữ phụ thời dân quốcWhere stories live. Discover now