twelve;

2K 246 2
                                    

lúc trước gã đã nói rằng một khi mình chấp nhận quen cậu thì gã có thể chịu mọi khổ cực dù đúng hay sai trong chuyện tình người rời đi thật lạnh lùng kẻ ở lại ngu si chờ đợi này.
dù không phải gọi là buồn đến thê thảm, ở cái tuổi này thì làm sao có thể khóc vì tình được chứ? gã trải qua biết bao cay đắng ngọt bùi của xã hội này rồi. có một chút chuyện thất tình bé xíu này thì có là bao.

nhưng mà, nói gã vui vẻ thì chắc chắn không phải. nói gã vẫn ổn thì lại là nói dối. dù không buồn rầu nhưng gã lại cảm thấy thất vọng vô cùng với lại cảm xúc bất ổn lắm, cứ trống rỗng thiếu thiếu cái gì đó. dường như nhìn ly rượu của khách ở trước mặt mình mà suýt nữa thì giựt lấy tu vào trong họng để cho nguôi ngoai cảm giác khó chịu này, cơ mà làm vậy gã chẳng biết sẽ bị sếp mắng thậm tệ như thế nào, thôi thì ai dám làm thế.

Kwon Soonyoung thật sự không thể tập trung vào công việc được nữa. tâm trí cứ vang vọng lời nói lúc nãy của cậu, người mà gã tin tưởng sẽ đem lại cho gã một niềm hạnh phúc bé nhỏ nào đó, mà cũng không nhất thiết là hạnh phúc nữa, chỉ cần là niềm vui thôi.

ừ thì tình yêu này vẫn chưa đong đầy và có thể đếm được trên đầu ngón tay. nhưng nào ai biết đây là lần đầu gã thật sự thích ai đó và muốn ôm một ai đó? hay thậm chí là muốn ai đó gọi đầy đủ cái tên của mình một cách trọn vẹn nhất có thể.
đúng là không phải yêu, chỉ là thích, là cái rung động từ tận đáy lòng.

đó là đối với gã, thế Lee Jihoon làm sao? cậu có phải đang rất vui vẻ bên tình cũ không? cậu chắc hẳn chẳng nhớ nhung gì đến gã phục vụ quèn này đang cô quạnh với những tiếng cụng ly hay chịu khó ngồi hít mùi thuốc lá đâu nhỉ?

đúng vậy thật, ở nơi nào đó tưởng gần nhưng lại xa cách vô cùng, Lee Jihoon đang tay trong tay với tình cũ, đang vui đùa đến quên đi thời gian.
cậu thật sự tuyệt tình đến thế.

"Kim Mingyu này, có lẽ tôi không giúp được gì đâu. xin lỗi nhé." Kwon Soonyoung nhắn một dòng chữ như thế rồi gửi cho anh, gã lẳng lặng lướt nhẹ danh bạ lại vô tình nhìn thấy tên của cậu nằm ở ngay phím tắt số 1. một số nào đó vẫn luôn nằm ưu tiên ở đầu.

gã chần chừ một chút rồi nhấn xóa bỏ đi số điện thoại mà gã xém chút nữa đã thuộc từng con số. dù làm vậy có hơi hướng trẻ con nhưng gã không muốn nhìn thấy số của cậu cứ xuất hiện ở đầu mà chẳng thể nhấn gọi hay nhắn tin cả.

"Josh, mày có thuốc lá không?" gã nhìn thằng bạn đang nài lưng ra rót rượu, liền dùng chân đá đá giày anh.

"có, nằm trên đầu tủ lạnh ấy. mày hút hả?" Joshua vội dừng động tác lại, mặt hơi tò mò nhìn gã rồi mở miệng hỏi. theo anh biết thì gã rất ít khi đụng tới thuốc lá, mà giờ này quán cũng không đông nên chắc hẳn không có khách nào yêu cầu mua thêm thuốc lá đâu ha.

"ừ, một điếu thôi." hút để gạt bỏ cái tâm trạng như đạp trúng phân này.
nói rồi, Kwon Soonyoung đi lấy gói thuốc trên đầu tủ lạnh, chẳng quan tâm đến vẻ mặt ngờ nghệch của Joshua mà cầm lấy một điếu để ngay trên đầu môi, thêm cái bật lửa châm vào ngay đầu thuốc.

gã hút thuốc, chỉ hút khi cảm thấy tâm trạng không tốt. hoặc đôi khi bị khách ép hút thì mới đụng đến, không dùng thường xuyên, cũng không tới mức nghiện ngửi cái mùi khói thuốc, chỉ là đủ làm cháy bỏng cổ họng khô khan của gã, cảm giác lúc hít một hơi rồi nhả khói ra thật sự rất tốt, vì gã đẩy tâm sự đi theo làn khói đó, cho nó biến mất khỏi tâm trí mình. nhẹ tênh cả lòng.

gã phục vụ tồi | soonhoonOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz