End

3.1K 119 14
                                    

Có những thứ muốn nói thì cũng đã nói rồi. Không muốn nói thì cũng đồng dạng đã nói rồi.

Cụ thể, lời yêu thương, không cần nói thì cũng đã nói. Câu "tôi ghét cậu" là không muốn nói cũng đã nói. Sóng lật thuyền thì sao chứ? Buồm đã gãy, nhưng thuyền vẫn còn.

Dù cô ấy có thế nào. Cũng vẫn là người Kaito yêu thương nhất. Suốt những ngày qua, Kaito đã không nghe được tin gì của Aoko rồi. Những loạt ám ảnh máu me kia vẫn luôn đeo bám cậu, nhưng là vì ngày hôm đó, Kaito đã bị một cú sốc quá lớn nên cậu không nhớ rõ. Ít nhất là về toàn cảnh việc của Aoko.

Đã một tuần rồi, ai cũng tránh về việc nhắc đến Aoko trước mặt cậu. Đã một tuần không thấy Aoko rồi.

Kaito tự hỏi : "Đã có bao giờ chúng mình xa nhau lâu vậy chưa ? Aoko, sao cậu lại không đến ? Dù biết tớ bị thương thế này cậu vẫn không đến ư ?"

Đã một tuần nằm viện nên Kaito cũng đã đi lại được. Cậu chàng háo hức về nhà, vì ở đối diện nhà cậu chẳng phải là nhà của cô nàng hay giận dỗi nào đó sao ?

Nhưng bố mẹ của Kaito thì không, ông bà vẫn khuyên Kaito ở lại bệnh viện. Với lí do "để tâm tình ổn hơn".

Nói ra đến đây, Kaito cũng có cảm giác điều gì đó chẳng lành đang diễn ra. Kì thực, mấy ngày nay các thanh tra cảnh sát luôn đến tìm cậu. Mấy cặp đôi kia ( Conan, Ran, .... ) cũng đã ghé qua. Thì ra lúc trước bố mẹ cậu không phải đơn thuần là những tên trộm. Họ làm việc, nếu không phải nói là có thỏa thuận với FBI về việc dụ bọn áo đen ra mặt. Vụ việc Kaito Kid và Fantom Lady những năm đó nếu không có sự thổi phồng từ phía cảnh sát, cũng không đến nỗi bọn áo đen để ý vào gia đình Kaito. Bằng vụ việc bị gài bẫy bố của Kaito trong lúc làm ảo thuật đã giả chết để âm thầm quan sát. Ông không hề bỏ rơi Kaito, thi thoảng ông vẫn về thăm, trong lúc hoán đổi vai trò với bác Jii. Hôm đó, Jii không đến, mà là ông giả dạng bác Jii đến chỗ hẹn của họ. Vì viên ngọc đó vốn dĩ ông đã tìm ra, và hơn hết, ông cất giữ nó ở trong căn phòng của Kaito Kid. Manh mối tìn kiếm viên ngọc nằm trong cuộn băng có ghi chú rằng lúc cực kì nguy hiểm hãy nghe. Và người nghe được điều đó lại là Aoko. Cô nàng đã tìm được viên ngọc và ngay lặp tức đi tìm cảnh sát. Điều ông không ngờ chính là mọi việc diễn ra quá nhanh như vậy.

.
.
.
Trời cũng đã tối muộn,nhưng Kaito vẫn chưa ngủ được.

Aoko!

Cái tên ấy cứ hiện lên trước mắt.

Tớ nhớ cậu !

Phải rồi, đã một tuần rồi cơ mà. Đột nhiên nước mắt chực rơi. Kaito cũng chả hiểu tại sao, mỗi lần nhắc tới Aoko, tim cậu lại đau thương đến tột độ, nước mắt cứ thế trò ra như một phản xạ tự nhiên. Cậu cũng vừa nghĩ đến chuyện Aoko gặp chuyện không may, nhưng khi cậu hỏi mọi người thì ai cũng bảo là cô ấy không sao, có vài việc cần xử lí.

Kaito gác tay lên mắt mình, che những giọt nước mắt cứ lăn đều qua hai thái dương thấm vào gối :
- Này Aoko, có phải vì tớ là Kaito Kid nên cậu không đến gặp tớ không ? Tớ biết tớ là một kẻ nói dối tồi tệ. Nhưng mà, thà cậu đến mắng chửi tớ đi, đừng trốn tránh tớ. Cậu đừng chơi trò bặt vô âm tính này nữa. Tớ không muốn cứ mãi thế này. Tớ muốn gặp cậu, đồ bà chằn ngốc !

Kaiao x Ghen Where stories live. Discover now