Chap 36

1.4K 75 13
                                    

Nếu cuộc đời là một cuốn phim thì hẳn cuộc đời của Kaito là một series dài tập về một kẻ đáng thương luôn tìm cách trốn tránh thực tại rằng mình thực sự là ai. Rất ít khi nào, và hẳn là chưa bao giờ Kaito tự hỏi mình rằng " tôi là ai?". Kaito Kid, hay duy chỉ là một Kaito Kuroba thôi ? Có lẽ vì Kaito mãi mãi cũng không muốn chấp nhận việc mình là Kaito Kid. Mình là một kẻ ngoài vòng pháp luật, dù nhân danh cái nguyên do chính nghĩa đến đâu thì cậu cũng không thể hoàn hảo ở cạnh Aoko nếu là Kaito Kid.

Kaito Kid là một kẻ thế nào? Mọi người cứ hay hỏi thế đấy! Hắn là một kẻ hơi lạnh lùng nhưng lại rất thấu hiểu. Hắn khỏe khoắn tuổi thiếu niên và cợt bỡn bởi những trò ma quái. Hắn vang danh bởi phong độ của tà áo trắng trượt dọc theo những hành động đen. Hắn lãng mạng và đã cướp đi trái tim của hàng triệu quý cô xinh đẹp ngoài kia. Hẳn là hắn cũng có một trái tim, nhưng nó nóng, nó hướng về sự lấp lánh của những viên đá, những cổ vật ngàn năm hay hướng về một quý cô kiều diễm, hay hướng về một người nào đó đáng kính trọng ? Hắn vẫn lặng lẽ, ung dung chiễm chệ ngồi trên chiếc ngai của tên siêu trộm thế kỉ.
Nhưng nếu ta lật lá bài màu bạc, Kaito Kuroba chỉ là một chàng trai có xuất thân rõ ràng, lại không hẳn là rõ ràng. Cậu lãng mạng nhưng lắm lúc lại pha trò trẻ con. Cậu tươi tắn nhưng trái tim lại lạnh lẽo. Cậu hướng tình yêu về một cô gái đã ở cạnh mình ngần ấy năm, về người bố đã mất một cách bí ẩn.

Trong cơn mơ màng của một cơn sốt, Kaito tự hỏi mình, cậu là ai, Kaito Kid, hay chỉ là Kaito. Một cái bóng trắng hay là một chiếc mặt nạ cười ? Rồi cô gái đó là ai ? Là cô gái ranh mãnh hay là một Aoko buồn tẻ? Hai lá bài bết lại với nhau, ướt sũng bởi dòng chảy số mệnh. Dù cũ rách cũng chẳng muốn rời xa.

Chưa bao giờ Kaito khó thở đến thế này. Trên mui thuyền mà họ bị giam lỏng ấy, bộ cánh trắng đã được khoác lên, nhưng lại lọt thỏm giữa một cánh người áo đen vây lấy. Trên tay họ một cô gái nhỏ người. Dù bọn xung quanh chĩa họng súng đen ngòm về phía mình, Kaito cũng cố gắng thở một cách bình tĩnh, ánh trăng sáng bần bật trên nền trời nhòe đi trong đôi ngươi mỏi mệt. Đứng không vững, chàng trai ấy gác tay lên mạng thuyền, tay kia nắm chặt một vật đỏ ngòm nhưng sáng chói. Đối diện cậu là những đôi mắt hau háu thèm thuồng bảo vật. Nhưng nổi bật trên đó là một đôi mắt biển sáng ngời và long lanh như biết mỉm cười. Chỉ trong chớp nhoáng thôi, cái tiếng súng chợt nổ ra dưới ánh hoàng hôn khi chiếc phi cơ hạ xuống bãi biển xinh đẹp. Chiếc cano nhỏ hẹp khá chông chênh ấy thế lại chứa được hẳn 5 người. Họ lái đến đây, trong khi Henji cầm tay lái thì hai họng súng lại đang chỉa thẳng vào thái dương của Conan và Aoko. Nhưng trong những đôi mắt ấy lại không hề có một tia nào ý niệm về sự e ngại hay sợ hãi mà chỉ còn lại sự kiên định thôi.

Ánh hoàng hôn chợt tắt chớp nhoáng trong cái màu đỏ rực của nền trời.

Và cũng trong một vài khắc 3 con người giải cứu ấy bước lên thuyền, ba con tin, vốn là Kaito, Ran và Kazuha liền xông ra với nhiều sự kinh ngạc. Ấy thế mà đám áo đen kia thật sự vỏn vẹn chỉ còn có 5 người. Hẳn là rất ít, nhưng chúng có súng, họ lại chỉ có tay không.

Ánh mắt họ nhìn nhau, hết thảy đều là hoàn toàn triều mến. Phút chốc thật sự họ rất muốn ôm đối phương, nhưng là cái quan trọng hiện giờ là làm sao thoát khỏi chỗ này.

Kaiao x Ghen Where stories live. Discover now