Đọa Tiên-Chương 24

Start from the beginning
                                    

Ấn Vân Mặc khép sách lại cười khẽ: "Thật sự khi dễ tưởng ta nhận không ra?"

Tả Cảnh Niên quay người lại, cúi đuôi lông mày phi dương hữu thần, trong mắt tinh quang hiện ra, chỉ một cái ngẩng đầu ưỡn ngực nhẹ, cả người tựa như thoát thai hoán cốt, thay đổi khí chất. Vẫn là trang phục đó, lại cùng với trước tựa như hai người khác biệt: "Công tử!" Hắn ba bước thành hai tiến đến bên người Ấn Vân Mặc, kiềm chế nỗi lòng kích động cao thấp đánh giá "Công tử ngươi không sao chứ?"

"Ta có thể có chuyện gì?! Bọn họ muốn từ trên người của ta mò tiền, còn không ngoan ngoãn đến hầu hạ ta sao?" Ấn Vân Mặc giữ cánh tay hắn "Ngược lại ngươi a, ta cũng không biết ngươi có chiêu thức dịch dung công phu như thế."

Tả Cảnh Niên có chút thẹn thùng: "Lại bị công tử dễ dàng phát hiện, chứng tỏ còn thô thiển bất kham."

"Không, xem như cao minh. Che dấu một người mấu chốt không phải là dung mạo, mà là khí chất. Ta sở dĩ có thể phát hiện, là bởi vì đối với ngươi đã quen đến không thể quen hơn. Đổi lại là người khác, chỉ sợ gần ngay trước mắt cũng nhận không ra." Ấn Vân Mặc buông sách, ôm cổ hắn, khoa trương thở dài: "Hiện giờ ta rốt cục mới biết một ngày không thấy như cách ba thu nghĩa là sao, may mắn tiểu Tả nhà ta đủ thông minh!"

"Ty chức mạo phạm..." Tả Cảnh Niên mặt đỏ lên, chân tay luống cuống, thế cho nên đối với xưng hô trong lời nói của y không giống trước đây hoàn toàn không phát hiện ra.

Ấn Vân Mặc cười vỗ sau lưng hắn: "Ngươi không mạo phạm ta, là ta lại mạo phạm ngươi."

Y vừa nói như thế, Tả Cảnh Niên càng thêm tâm hoảng ý loạn. Trong ngực y tránh cũng không phải, không tránh cũng không phải, cơ bắp cả người đều căng cứng.

Ấn Vân Mặc cười đủ mới buông hắn ra, trên mặt vẫn còn mang ý bỡn cợt "Hiện giờ không có kẻ tai mắt ở bên, ngươi sợ cái gì."

Tả Cảnh Niên cúi đầu nói: "Công tử là thiên tuế gia, ta chẳng qua chỉ là thị vệ, tôn ti khác biệt, không thể bỏ qua."

"Ngươi chính là đầu gỗ không thông!" Ấn Vân Mặc than nhẹ "Thôi được rồi, thời cơ chưa tới."

Tả Cảnh Niên không dám tiếp, chuyển đầu đề câu chuyện nói: "Ta đã thăm dò địa hình phụ cận, để ta cải trang công tử một phen, trộm con ngựa trốn ra khỏi phỉ trại. Vạn nhất bị người phát hiện, ta sẽ giết người diệt khẩu, bảo vệ công tử bình yên xuống núi, thỉnh công tử yên tâm."

Ấn Vân Mặc nghe hắn nói xong, lắc đầu nói: "Hiện giờ ta còn chưa muốn trốn đi."

"Không muốn trốn đi?" Tả Cảnh Niên cả kinh hỏi "Vì sao?"

"Có chuyện ta cảm thấy hứng thú, muốn ở lại đây nấn ná mấy ngày, cùng đương gia thổ phỉ Hình Lệ Thiên tâm sự." Ấn Vân Mặc gật đầu nói.

Tả Cảnh Niên hơi do dự, hỏi: "Công tử lưu lại không đi, chẳng lẽ là vì Hình Lệ Thiên?"

"Đúng, cũng không phải. Tóm lại việc này có liên quan lớn với hắn. Ta tạm lưu lại thêm mấy ngày. Ngươi trái lại tự đi, không cần kinh động bất luận kẻ nào. Yên tâm, cho dù không mang tiền đến tiền chuộc, Hình Lệ Thiên cũng sẽ không giết con tin. Hắn muốn giữ tâm ta, còn hơn cả ta giữ mạng mình nữa."

Đọa Tiên - Vô Xạ (Hoàn)Where stories live. Discover now