Wǔshíjiǔ

272 31 7
                                    

Gác hẳn lấy hai chân lên bàn, hùng dũng bị chính bố của mình đập liên tiếp, chân người ta còn đau đấy...

Hắn lật cuốn tạp chí ra nhìn lấy bố hết phần càu nhàu...

- chân của con chỉ mới tháo bột thôi... bố định đánh gãy lại chân con đấy à...

- cho mày gãy luôn thì tốt... ở nhà cả tháng nay thì lo theo thằng đại đi học việc công ty đi chứ...

- mấy thứ kinh doanh chán ngắt đó đại làm được rồi, bố cứ ép là sao nhỉ...

- không ép cho mày héo cây à... công sức tao gầy dựng mày tha thiết một chút được không... cái nghề giáo ba cọc ba đồng của mày mới là chán...

- nghề giáo là nghề vinh quang, bố lại đùa...

Dũng bỏ chân xuống vịn vào bàn nhẹ nhàng đứng dậy lượn qua ông một vòng, con đây chỉ tạm nghỉ dạy thôi nhé, dũng bóc lấy chùm nho bỏ hẳn miệng đáp lời...

- hừ... không nói chuyện kinh doanh nữa... bàn sang chuyện cưới vợ, rốt cuộc bao giờ mày mới chịu có cháu cho tao yên tâm đây...

Nhắc đến từ nhạy cảm, dũng đưa tay bỏ thêm hai ba trùm nho vào túi đi ngược hướng...

- đại sắp có đấy thôi, bố còn xuân xanh như này... hay bố kiếm thêm vợ bé... con không ý kiến...

- cái thằng khỉ gió này...

Ông ném hẳn cái gạt tàn bị trượt nhịp va vào vách vỡ đôi... dũng nhanh chân co giò chạy chạy ra bên ngoài ná thở...

Cứ lại bảo cưới vợ đi... cô vợ bé của bố mới hai mươi ấy, bảo đi mà đẻ, hắn... còn chưa quên được mối tình đầu cả...

Dũng bóc vài trái nho bỏ vào miệng nhóp nhép liếc nhìn lão viên tay nách xách mang đến hai ba bì đồ, ở nhà đến chán, chi bằng theo lão...

- cậu dũng à... tôi đi đến bệnh viện, cậu muốn đi chơi hay gọi người khác đi...

- tôi cũng đến bệnh viện, chân tôi vừa tháo băng cần chụp kiểm tra... sao... ông nuôi vợ bé sợ lộ à...

- cái cậu này... tôi làm gì mà có vợ bé... là cậu đại nhờ tôi mang đồ cho vợ cậu ấy thôi...

- đại... vợ nó nằm viện à, sao tôi không nghe gì cả đấy, mà nằm bệnh gì...

- cái này tôi không biết đâu, cậu điện hỏi cậu đại thử đi...

- ừm, vậy chở tôi đến bệnh viện, tôi sẽ đem vào...

- nhưng mà...

- ....

- được rồi, cậu ngồi khéo nhé...

Khổ tâm nhất là một lái xe lắm lời... dũng đạp lên ghế lái ra hiệu, chiếc xe mới dần di chuyển, nếu không phải ông làm lâu năm, hắn đã tuyển người khác rồi...

Chỉ là hù như vậy, dũng an nhiên để tầm hai mươi phút, lão viên đã đưa dũng đến nơi cần đến còn đưa hắn địa chỉ phòng...

Em út im mồm kính miệng thế không biết... tính để nhà anh mang tiếng lạnh lùng với em dâu à...

...

619 - Yêu Em ♡ Mất EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ