Shísí

396 32 11
                                    

Duy mạnh được đánh thức bởi cái giọng hát be bé chưa vỡ hết giọng trong nhà bếp kia... có lẽ tối qua em vui hơn mọi ngày nên giờ dậy sớm hẳn, còn quen tay dậy sớm chuẩn bị bữa ăn cho gia đình nhỏ của mình...

- dậy rồi à...

Xuân trường cầm cốc cà phê nóng bước qua nhìn duy mạnh vẫn đứng dựa vào cột vô hồn nhìn vào trong, nghe tiếng của trường thì giật mình quay lại, xuân trường thuận tay đưa cho hắn một cốc...

- là của hải pha, có phần cho cậu...

- chị dâu tốt tính nhỉ... anh ba xem ra có phước chả bù như em...

Mạnh nửa đùa nửa thật nhìn trường dò ý nhưng trường như một cái hồ sâu không đáy cũng không thể dò ngày một ngày hai...

- nếu chú mày muốn cưới vợ thì về bảo ông bô bà bô cưới cho...

- thôi anh ạ... em chắc không có phúc cưới được người như hải đâu...

Quang hải bê khay thức ăn lên nghe được lại ngượng chín mặt mà đi xuống... xuân trường đánh vào vai mạnh làm hắn cười mỉm bước theo xuống...

- thế chú mày định bao lâu thì quay lại trung đông...

- èo, em mới ăn nhờ của anh một bữa cơm thôi anh làm gì mà đuổi em liền tay như thế, hải này chồng hải đúng chuẩn kẹo ...

Trường ném luôn mẩu bánh mì vào đầu nó... cứ mở miệng một hải hai hải nữa xem...

- anh ba quá đáng...

- thế mày muốn...

- thôi em thua... ngày cuối tuần em không cản trở vợ chồng son như hai người nữa, em xin phép đi trước không cần đợi cơm...

Mạnh đưa ổ bánh mì vào miệng bất ngờ áp sát hải từ phía sau còn không quên chêm thêm câu cuối...

- chịu được anh ba em thì khổ cực cho hải rồi...

- cái thằng kia...

Mạnh hào sảng cười lớn bỏ đi, hải đỏ gầm mặt chẳng nói được lấy một câu...

- đừng nghe thằng ôn kia nói, em ăn mau đi hôm nay anh sẽ dẫn em ra ngoài...

- ơ dạ...

Tù túng mãi cũng chán, trường bấm điện thoại nhìn giờ chắc con mèo bên kia cũng đã ngủ dậy rồi, cả ngày hôm qua bận rộn quá mà quên mua cho đức một chiếc điện thoại...

.

"xin chào, hiện tại nguyễn tuấn anh không có ở nhà, xin để lại lời nhắn... Nhô, là m..."

Tuấn anh nhấc máy điện thoại lên rồi dập ngay xuống không cần thiết phải nghe tin nhắn ủy mị đó nữa, trước khi bước sang đây nó đã quyết định thay đổi hoàn toàn cuộc đời thì không lý gì chỉ về một tin nhắn mà thay đổi mục tiêu...

Khoác chiếc áo lạnh, tuấn anh di các ngón tay lên tấm phích quen thuộc, lương xuân trường anh đợi em ngày trở về đi... tuấn anh lại di qua tấm ảnh nhỏ bên cạnh, bé con nhìn cũng đáng yêu đấy nhưng mà đành nhờ em giữ xuân trường giùm anh vài năm vậy...

Cánh cửa nhỏ được mở ra, tuấn anh mỉm cười vui vẻ với người đàn ông đã đứng sẵn đợi mình, ánh mắt đoán tầm được một chút gia thế và khả năng... xem ra cũng không đến nỗi tồi...

619 - Yêu Em ♡ Mất EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ