C817 - 850

427 1 0
                                    

  Chương 817: Đội thám hiểm kỳ lạ

    Nhóm dịch: Friendship
    Nguồn: Mê Truyện


    Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

    Trong nháy mắt, khi phi kiếm đến gần cổ của Bắc Sa Vương, Diệp Mặc có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hắn căn bản không kịp xem xét nguyên nhân, lập tức lắc mình tránh đi.

    Mấy tiếng ‘xuy xuy’ nhỏ vang lên. Mấy đường hào quang đẹp mắt trực tiếp xuyên qua vị trí Diệp Mặc vừa đứng. Đồng thời phi kiếm của Diệp Mặc mang theo một chùm máu tươi. Đầu của Bắc Sa Vương rơi trên mặt đất, liên tiếp lăn tới mấy mét mới ngừng lại.

    Diệp Mặc thở phù một cái, ngã ngồi xuống đất. Cho dù hắn dùng chân khí để chữa thương, nhưng nhờ có Liên Sinh Đan, vết thương này thoạt nhìn dọa người, kỳ thật cũng không mấy nghiêm trọng.

    Ngồi dưới đất, Diệp Mặc thở dài một tiếng. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu như hắn không quyết định thật nhanh dùng phi kiếm giết Bắc Sa Vương, một khi đánh nhau với loại súng laser trong tay Bắc Sa Vương, chân khí của hắn đang thiếu, cuối cùng có thể thật sự sẽ bị Bắc Sa Vương giết chết.

    Đôi khi sống chết chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nếu như không phải Bắc Sa Vương khiếp sợ, không dám nổ súng bắn Diệp Mặc trước, vậy kết quả thế nào thật sự khó có thể dự đoán được. Diệp Mặc khẳng định khi hắn vừa đến trước mặt Bắc Sa Vương, Bắc Sa Vương không nói chuyện, mà trực tiếp nổ súng, hắn không chết cũng mất lớp da.

    Hoặc là nói hắn không động thủ với Bắc Sa Vương trước, chờ sau khi Bắc Sa Vương nhận ra sự mệt mỏi của hắn, lập tức nổ súng, hắn khó thoát khỏi vận rủi.

    Diệp Mặc thoáng khôi phục lại một chút khí lực, chậm rãi đi đến trước mặt Bắc Sa Vương, nhặt khẩu súng trong tay gã lên. Không cần nhìn, Diệp Mặc cũng biết đây là loại súng mà lúc trước hắn đã đưa cho Lạc Ảnh. Chỉ có điều khẩu súng này có hiệu quả lợi hại hơn mà thôi. Không cần phải nói, nguồn năng lượng vẫn là Tinh thạch Cực Năng.

    Khi Diệp Mặc chuyển ánh mắt nhìn về phía Bắc Sa Vương, cuối cùng hắn đã hiểu được nguyên nhân vì sao Bắc Sa Vương có thể chạy nhanh như vậy. Điều đó căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với dị năng của gã.

    Giờ phút này, hai đùi của Bắc Sa Vương đã hoàn toàn bị dập nát. Diệp Mặc khẳng định hắn chưa hề động tới chân của Bắc Sa Vương. Chân của Bắc Sa Vương bị dập nát, đó là bởi vì trên chân gã cột hai tấm bùa gần như đã hao hết.

    Diệp Mặc cẩn thận cầm lấy hai tấm bùa còn lại, ghép lại với nhau nhìn qua một chút. Hắn lập tức liền biến sắc. Đây căn bản là tấm bùa do tu chân giả sau khi thành đan mới có thể vẽ ra được. Nói gọi là Thần Hành Phù.

    Thảo nào Bắc Sa Vương có thể chạy nhanh như vậy. Không ngờ gã có Thần Hành Phù. Hơn nữa xem ra còn là hàng cao cấp. Diệp Mặc đã hiểu được nếu như đổi lại là một võ giả Cổ Võ khác, hoặc là một tu sĩ luyện khí kỳ dùng loại bùa này, hôm nay hắn khẳng định không đuổi kịp.

    Đáng tiếc chính là tuy rằng đẳng cấp của Bắc Sa Vương cao, cũng là một dị năng giả, nhưng người dị năng dựa nhiều hơn vào tiềm lực của bản thân, mà không phải là tu luyện ra nội khí và chân khí. Cho nên nhiều nhất gã chỉ phát huy ra một nửa tác dụng của Thần Hành Phù mà thôi. Cuối cùng chân gã còn không chịu được đã biến thành bột phấn.

    Từ đâu mà Bắc Sa Vương có được Thần Hành Phù? Diệp Mặc rất muốn biết. Nhưng hắn biết bí mật này chắc hẳn chỉ có một mình Bắc Sa Vương mới rõ được.

    Thần thức của Diệp Mặc lại quét một lượt trên thi thể của Bắc Sa Vương. Cuối cùng hắn lại tìm được một tấm bùa nhỏ hơn trong túi gã.

    Độn Phù? Trong lòng Diệp Mặc càng kinh ngạc. Nếu như nói hắn cũng có thể chế luyện ra Thần Hành Phù cấp thấp, nhưng Độn Phù được coi như bùa đại sư. Không tới trình độ nhất định cũng không có cách nào chế luyện ra được. Bởi vì đại sư bùa muốn chế luyện ra Độn Phù nhất định phải có được Độn Thuật.

    Hơn nữa Diệp Mặc biết tấm Độn Phù trong tay hắn không tầm thường. Nó tương tự như Thần Hành Phù, đều thuộc hàng cao cấp.

    Lúc này rốt cuộc Diệp Mặc đã hiểu được vì sao Bắc Sa Vương đã biến mất một lần trước mắt hắn. Đó là bởi vì gã có loại bùa này. Xem ra gã không chỉ có một cái. Đáng tiếc chính là Bắc Sa Vương không có cách nào phát huy được hiệu quả lớn nhất của Độn Phù. Hơn nữa không ngờ gã không có cách nào kích thích tấm Độn Phù thứ hai.

    Trong lòng Diệp Mặc thầm kêu may mắn. Nếu như Bắc Sa Vương kích thích được tấm Độn Phù thứ hai, hắn thật sự không chắc có thể bắt được gã. Tuy nhiên chân của Bắc Sa Vương hỏng rồi, sớm hay muộn hắn cũng có thể tìm được người này.

    Bắc Sa Vương có được Độn Phù, cũng có được Thần Hành Phù. Có thể thấy được gã tuyệt đối đã phát hiện ra một di tích tu chân, hơn nữa còn là một di tích tu chân có cấp bậc không thấp. Trong lòng Diệp Mặc thầm kêu đáng tiếc. Tuy nhiên đúng là phúc họa khôn lường. Nếu như hắn biết Bắc Sa Vương có một di tích tu chân như thế, chắc chắn sẽ không giết gã trước. Như vậy chân khí của hắn cạn kiệt, cuối cùng rất có thể sẽ bị thua bởi súng laser của Bắc Sa Vương.

    Diệp Mặc cẩn thận lục tìm trên người Bắc Sa Vương một chút, không phát hiện được thiết bị trữ vật. Không biết gã không tìm thấy thiết bị trữ vật trong di tích tu chân, hay không để thiết bị trữ vật trên người.

    Diệp Mặc tìm trong nhẫn một Hỏa Cầu phù, thiêu hủy toàn bộ thi thể của Bắc Sa Vương. Lúc này hắn mới chậm rãi rời khỏi sơn cốc. Tuy rằng hắn đã giết Bắc Sa Vương, đồng thời cũng tiêu diệt Bắc Sa, nhưng đến bây giờ hắn vẫn hoàn toàn không biết Bắc Sa Vương tên là gì, đến từ chỗ nào, vì sao muốn thành lập Bắc Sa.

    Nhưng Diệp Mặc không mấy để ý. Hắn không muốn biết những điều này. Hiện tại hắn thầm nghĩ phải tìm một chỗ để khôi phục chân nguyên, sau đó lại đi tới Vạn Quắc Sơn ở Nam Cương.

    Chỉ có điều Diệp Mặc vừa làm xong việc này, liền phát hiện có năm người trên lưng mỗi người mang một cái ba lô lớn đang đi tới. Trong đó có ba nam hai nữ. Diệp Mặc không cần nghĩ nhiều. Hắn ngồi xuống chuẩn bị chờ năm người này đi qua.

    Tuy rằng chân nguyên của hắn đã tiêu hao hết, nhưng hắn còn có thần thức, còn có tấm Hỏa Cầu phù. Thậm chí hắn còn khống chế được một súng laser Tinh thạch Cực Năng. Năm người này đối với hắn mà nói căn bản là không đáng chú ý.

    Mặc dù mấy người này không đủ uy hiếp đối với hắn, nhưng Diệp Mặc vẫn dùng thần thức quét qua một chút. Điều khiến Diệp Mặc giật mình chính là trong năm người này thậm chí có tới bốn người là võ giả Hoàng Cấp. Mà người còn lại không ngờ đã là Huyền Cấp đỉnh phong. Nói đúng hơn người này có thể bước vào Địa Cấp bất cứ lúc nào.

    Chẳng lẽ hiện tại tu luyện Cổ Võ đơn giản như vậy sao? Mấy người mà mình tùy tiện gặp cũng đều tu luyện Cổ Võ?

    Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là người có tu vi cao nhất Huyền Cấp đỉnh phong kia lại là một cô gái quyến rũ. Chiếc ba lô phía sau lưng cô ta là nhỏ nhất, nhưng hai dây lưng ba lô không ngờ ép lên khiến hai bầu ngực của cô ta dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra ngoài. Quả thực là vô cùng mê hoặc. Hơn nữa khuôn mặt cô ta rất thần bí, càng khiến hai gã thanh niên Hoàng Cấp bên cạnh cô ta thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn ngực của cô ta, sau đó lại nuốt nước miếng một cái.

Thiếu Gia bị bỏ rơiWhere stories live. Discover now