29-30-31-32

1 0 0
                                    

Chương 29: Gợn sóng....

Thượng Tinh Lâu.

Thiên Tinh cầm một phong thư viết dày đặc chữ, ngồi ở trên bồ đoàn buồn rầu. Ngô Diệc Phàm muốn hắn chuẩn bị tốt, bởi vì Phác Xán Liệt đã kiếm đủ một ngàn lượng, mấy ngày tới nhất định sẽ tìm đến hắn, muốn hắn hết thảy dựa theo kế hoạch làm việc! Cái gì kêu là theo kế hoạch làm việc á?! Ngô Diệc Phàm khi nào thì định cho hắn một cái kế hoạch thiếu đạo đức như vậy?! Bảo hắn ở trước mặt Phác Xán Liệt giả bộ làm một pháp sư hồ lộng một hồi, sau đó nói đã thất bại?! Thời điểm lần đó Ngô Diệc Phàm tìm đến hắn lừa Phác Xán Liệt, chỉ nói muốn biết rõ ràng thân phận đối phương, còn có muốn đem người lưu lại, cũng không nói muốn hắn giả thần giả quỷ! Hơn nữa, nếu như bị Phác Xán Liệt nhìn ra, hắn kỳ thật căn bản không hiểu bất luận pháp thuật gì, còn có nếu chuyện Phương Lâm mệnh đã sớm tẫn, thân thể Phác Xán Liệt đã sớm thối rữa đều để cho Phác Xán Liệt biết được thì...... Thiên Tinh nhớ tới dáng vóc cao lớn cùng khẩu khí uy hiếp của Phác Xán Liệt lần đầu gặp hắn, toàn thân đều run lên, đây không phải muốn mạng của hắn sao, hắn thế nhưng một chút võ công cũng không biết a ! ! !

Ô ô ô ô...... Thiên Tinh yên lặng chảy nước mắt, cầm thư trong tay vo thành một cục, sau đó để trên nến đỏ đốt sạch. Ngô Diệc Phàm thối tha, nếu không phải gia còn nợ tiền ngươi mới sẽ không theo ngươi thông đồng làm bậy đâu! Ô ô ô ô, sư huynh, ngươi đi du lịch đã nửa năm, như thế nào còn chưa trở về đi! Ngươi nếu không về, gia nhất định sẽ chết a! !

Kim Long Các, Tố Tâm viện.

Trước mắt là một đám thỏi bạc lóe ra ánh sáng lạnh, còn có ngân phiếu một ngàn lượng, tổng cộng là một ngàn sáu trăm ba mươi lượng. Một ngàn lượng ngân phiếu là thù lao Tần Nghị cho hắn, tiền còn lại đều là lúc trước lên công đường kiếm được.

Phác Xán Liệt đem một ngàn lượng ngân phiếu xếp gọn thu vào trong lòng, xuất ra một cái rương nhỏ, đem từng thỏi bạc xếp chỉnh tề rồi lấy khăn phủ lên, cuối cùng đem rương nhỏ bỏ vào ngăn tủ bình thường đựng đồ lặt vặt, cái này coi như lưu lại cho Ngô Diệc Phàm làm phí ăn ở cùng đồ dùng đi.

Cửa phòng đóng chặt bỗng nhiên bị người mở ra, một trận hơi thở băng tuyết hỗn loạn tiến vào, Phác Xán Liệt như là không có cảm giác, tiếp tục làm chuyện của mình.

"Cạch" một tiếng, cửa bị đóng lại nhẹ nhàng. Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi đến phía sau Phác Xán Liệt, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn.

Ngô Diệc Phàm mới từ trong tuyết đi tới, cả người đều là lạnh như băng, Phác Xán Liệt không khỏi rùng mình một cái.

Phác Xán Liệt cau mày khai mở tay hắn ra, đi đến một bên nhuyễn tháp, cầm lấy một kiện áo hồ cừu thật dày mấy hôm trước được đưa tới, ném qua cho hắn.

"Băng thiên tuyết địa cũng không biết mặc nhiều thêm quần áo." Phác Xán Liệt mặt không chút thay đổi nói.

Ngô Diệc Phàm khóe miệng mỉm cười, đem áo hồ cừu mang theo hương vị của Phác Xán Liệt khoác ở trên người, toàn thân nhất thời ấm áp không ít.

BWhere stories live. Discover now