Chương 47: Bạn gái của ta

3.6K 185 0
                                    

Hạ Dịch Nặc thức thời, không có lên tiếng.

Trầm mặc một hồi lâu, Cố Nhất Trĩ bỗng nhiên hỏi một câu: "Tiểu Hạ, ngươi tin tưởng vào hôn nhân không?"

Hạ Dịch Nặc nắm tay lái, đôi mắt nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: "Ta tin tưởng vào tình yêu."

Thông minh như Hạ Dịch Nặc, vào lúc này, biết không nên tiếp tục đề tài này.

"Ah, đúng rồi, Cố sư tỷ, vừa rồi đã quên hỏi, chú chó của ngươi tên là gì? Dù sao cũng đã từng quen biết."

Cố Nhất Trĩ nhìn thấu tâm tư của Hạ Dịch Nặc, cũng theo bậc thang mà bước xuống: "Tiểu Bảo."

Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Cái gì?"

Cố Nhất Trĩ: "Ta nói, tên của nó là Tiểu Bảo."

Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên bật cười ra tiếng. Cố Nhất Trĩ cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc: "Có vấn đề gì sao?"

Hạ Dịch Nặc xấu hổ: "Không có...Không có..."

Cũng không thể nói, hắc, thật là trùng hợp! Nhũ danh của ta và tên cùa chú chó nhà ngươi giống nhau.

Đưa Cố Nhất Trĩ về, lúc Hạ Dịch Nặc trở lại Lương trạch đã hơn mười một giờ. Lương Giác Quân đang ngồi ở đầu giường dùng kindle đọc sách.

Hạ Dịch Nặc lập tức liền phát hiện vết tích nho nhỏ trên gương mặt Lương Giác Quân, quá sợ hãi, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lương Giác Quân đơn giản nói những chuyện đã xảy ra một chút, Hạ Dịch Nặc thập phần tức giận. Lương Giác Quân cười nói, cũng không phải là tổn thương gì nghiêm trọng, người ta cũng không phải cố ý, ngày mai sẽ không nhìn ra nữa. Hạ Tiểu Bảo gào khóc, hối hận nói là hôm nay hẳn là nên đi cùng Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân: "Kỳ thật cộng thêm những chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta cảm thấy đáng tiếc cho nhân cách của Vương Kiếm."

Hạ Dịch Nặc ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Đoạn thời gian trước, Đại học F bùng nổ thông tin sinh viên tố cáo người hướng dẫn làm giả báo cáo học thuật, có thể thấy loại hành vi vi phạm đạo đức này diễn ra khá thường trong học thuật. Người như Vương Kiếm, làm lãng phí tài nguyên giáo dục của quốc gia còn chưa nói, nếu chuyện này bị truyền thông thổi phòng lên, làm cho người ngoài hiểu lầm sâu sắc với tiến sĩ hay người nghiên cứu học thuật, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi."

Lương Giác Quân: "Lĩnh vực học thuật, không ít những người nóng vội bốc đồng trong học tập và nghiên cứu. Ta đã từng đọc được một đoạn văn nói rằng 'Văn hóa' rốt cuộc là cái gì, trong đó nói, văn hóa nên là những gốc rễ tu dưỡng trong nội tâm, tự giác không cần nhắc nhở, dùng trói buộc là điều kiện tiên quyết để được tự do, lương thiện biết suy nghĩ cho người khác."

Hạ Dịch Nặc: "Cho nên ngươi chính là loại người này."

Lương Giác Quân: "Ta đang có gắng trở thành người như vậy."

"Ngươi đã là người như vậy", Hạ Dịch Nặc hôn lên vết thương của Lương Giác Quân một cái, đau lòng mà ôm lấy nàng, "Có ngươi, đôi khi cảm thấy giống như có thêm một người mẹ, đôi khi lại cảm thấy giống như có một cô con gái..."

[BHTT] Edit - Ve kêu mùa hạ - Bắc Minh Chí QuáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ