Chương 14: Sao chị mãi không ngủ thế?

Start from the beginning
                                    

Irene mỉm cười. Có giọt nước mắt chảy ra trong vô thức.

Seul Gi không hề chớp mắt. Cô chạm nhẹ ngón tay vào gò má Irene, hớt giọt nước mắt vừa mới chảy xuống.

- Chị thật ngốc. Yêu em trong khi em không hề yêu chị.

- Quên chuyện này đi, Seul Gi




...
Lúc trưa, Seul Gi đứng đón tôi ở ngoài đài truyền hình, nó lái chiếc Ford cũ đã lâu không dùng, nên cũng chẳng ai để ý đến chị em chúng tôi. Ban đầu tôi không biết nó muốn gì, chỉ thấy nó không nói không rằng mà chạy một mạch ra ngoại ô thành phố.

Chúng tôi bước từng bước nhẹ nhàng trên con đường đầy đá sỏi và những chiếc lá vàng đen tàn úa.

Mọi thứ dường như vô tận. Im lặng hoàn toàn.

Đôi môi của Seul Gi không nở nụ cười như ngày thường. Tôi cứ tưởng nó đòi tập lại cái chương trình vật lý mới đó, nhưng không, Seul Gi đột ngột hôn lên môi tôi.

Tôi vô cùng bất ngờ, pha chút kinh hãi, nó bị gì thế này. Tôi kinh ngạc tột độ, không nói được một lời nào.

Có phải là em không? Có phải không? Tôi muốn ngay lập tức hỏi Seul Gi. 

Có phải em là người con gái tôi thương?

Sao hôm nay em lại khác quá.

"Chị có cảm giác gì không, Irene, khi em hôn chị?"

Nó đã hỏi tôi như vậy.

"Sao em lại hỏi vậy, chị thương em...như em gái"

"Tại sao chị phải nói dối em?"

Seul Gi lên giọng, nó nhìn tôi trân trối. Tôi vẫn không nói được lời nào.

Seul Gi nhìn tôi, đôi mắt nó đỏ ngầu, rồi nó quay lưng về phía tôi.

Seul Gi sắp rời bỏ tôi. Em sắp đi mất rồi.

Tôi sắp để vuột mất người con gái quan trọng nhất cuộc đời mình.

Người con gái tôi yêu hơn tất cả mọi thứ.

Tôi chạy theo Seul Gi, rất nhanh, tôi xoay người em lại và hôn lên đôi môi ấy, một cách vô cùng thành khẩn.

Và Seul Gi nói là nó không yêu tôi.

Cái tôi quan tâm là Seul Gi, tôi không cần biết nó yêu ai. Chỉ cần được ở cạnh Seul Gi, vậy đủ rồi.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng của nó, rất gần.

"Sao chị mãi không ngủ thế? Chị sợ mưa bão à?"

Ngoài trời mưa rất lớn. Tôi không sợ, nhưng tôi không ngủ được thật.

"Sao biết chị chưa ngủ?" – Tôi ngồi dậy. Bóng nó đứng trước cửa phòng nghiêng nghiêng mờ ảo, rồi bỗng chốc hiện lên trong ánh sáng của một tia chớp rọi qua cửa kính. Nhìn nó như vậy, trong tôi tự dưng nổi lên một nỗi buồn vô hạn. Tôi buồn muốn khóc được.

- Chị sợ phát khóc cơ à? – Seul Gi hỏi.

- Người sợ là em đấy chứ. – Tôi nhẹ nhàng nói. Nằm dịch sang một bên giường, tôi nghiêng người, cười.

- Muốn vào đây nằm cùng hả?

- Em không sợ. – Nó chui vào chăn. Cánh tay nó chạm vào tôi, rất ấm.

- Em chỉ nghĩ một đêm như này có vẻ rất buồn thôi.

Chúng tôi đã ôm nhau ngủ trong cái đêm mưa ấy. Trong hơi mưa lành lạnh, mùi của Seul Gi càng nồng lên rõ hơn, quấn quít quanh tôi. Cái đêm trước ngày chúng tôi debut, Seul Gi đã đập cửa phòng tôi lúc hai giờ sáng, và hỏi tôi câu đó.

"Sao chị mãi không ngủ thế?"

Và đêm nay, mưa cũng rất to nhưng tôi không còn nghe thấy tiếng Seul Gi hỏi. Tôi cất tiếng hát vẩn vơ một bài hát đã cũ, giai điệu lạ chẳng hiểu sao lại hiện lên trong đầu.

Tới đây, câu chuyện phải kết thúc. Tôi nhìn ra bên ngoài, cuộc hành trình của tôi đã tới điểm dừng, đích đến đã ở ngay trước mặt. Tôi nhìn vào đồng hồ, trời sắp sáng rồi.

(Seulrene) Lặng lẽ yêu em (Seulgi Irene Red Velvet)Where stories live. Discover now