Chương 40 : Tin nhắn và giấc mơ

271 21 0
                                    

Cuối cùng sau bao nhiêu hoạn nạn tôi cũng đã trở về được mái ấm thân yêu, trước khi mẹ tôi kịp phát giác tôi đã mau chóng tống tiễn Taeyeon đi, kẻo lại gây ra một vụ lùm xùm không đáng có.

Còn vấn đề về nhà muộn, do mẹ tôi không nóng tính như bố tôi nên tôi có thể dễ dàng qua truông bằng một lời nói dối

- Con đến nhà đứa bạn mượn cuốn sách, hai đứa mải chơi vui nên quên thời gian.

- Ừ thế lên nhà thay quần áo rửa mặt mũi rồi xuống ăn cơm.

Chấm hết, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi lên phòng, nếu là bố tôi thì chắc chắn tôi sẽ bị hạch cung suốt đên chứ chẳng chơi.

Việc đầu tiên tôi làm là sạc pin cho con dế yêu quái của mình, haizzz mọi sự đen đủi của ngày hôm nay chung qui cũng chỉ tại nó ngủm củ đèo không đúng lúc. Híc

Ngay sau khi ăn cơm xong, tôi phóng vội lên phòng, mong sao tìm được giấc ngủ bình yên, một ngày như thế đã là quá đủ với tôi rồi.

Ting..ting...ting...

Chiếc điện thoại vừa được nạp năng lượng kêu ỏm tỏi - có tin nhắn. Tôi uể oải với tay lấy con dế mở xem tin nhắn. Tim tôi thót lại....là Taeyeon

Sau khi xem xong tin nhắn, tim tôi lại thót một cái nữa, nhưng lần này là vì tức giận đến tột độ. Suýt chút nữa thì tôi đã ném con dế yêu cùng dòng tin nhắn chết tiệt của Taeyeon ra bụi chuối rồi.

Nội dung của cái dòng tin nhắn như sau:

< tối ngủ mơ thấy thằng nào con nào khác ngoài tôi là em chết chắc.>

Đúng là sặc mùi sát khí, nhận được dòng tin nhắn của Taeyeon mà tôi có cảm giác như mình đang được đóng phim kinh dị, tôi vào vai nhân vật nữ chính "may mắn" lọt vào tầm ngắm của tay sát thủ biến thái.

Taeyeon này đúng là.... đến lúc đi ngủ cũng ám người ta. Cũng là nội dung như thế sao cậu ta không ngọt ngào hơn nhỉ, chẳng hạn như:

< tối ngủ nhớ mơ đến tôi nhé chẳng hạn.v.v..>

Xùy xùy chết tiệt, tôi vừa nghĩ cái quái gì thế này, một tên đao phủ giết lợn, lạnh lùng tàn ác như Taeyeon thì biết gì mà ngọt ngào...

Đang suy nghĩ lung tung đột nhiên tiếng con dế yêu ting... ting..ting... lại vang lên khiến tôi giật mình ngã nhào xuống giường, đau đớn thay cho cái bàn tọa của mình tôi bực tức với tay lấy chiếc điện thoại, lại một tinh nhắn nữa

_ là ông thầy khỉ vàng Nichkhun, vẫn là nội dung như thế nhưng có phần ngọt ngào, dịu dàng hơn nhìu so với Taeyeon, haizzzz hai người này đúng là...tư tưởng lớn gặp nhau. Nhưng mà họ bói đâu ra số điện thoại của tôi thế nhỉ?

Chắc là Sún bẻm mép rồi. Đúng là cái đồ bạn đểu. Mơ về hai tên này thì thà tôi thức trắng đêm nay còn hơn...Nói vậy nhưng chỉ năm phút sau...tôi đã ngủ ngon lành.

Và tôi đã mơ, giấc mơ về một chàng trai có khuôn mặt đẹp như một thiên sứ với mái tóc màu...vàng.

Thiên sứ nở nụ cười ấm áp, rạng rỡ với tôi, rồi dịu dàng dắt tôi đến một nơi có khung cảnh đẹp như mơ.

Ở nơi đó, có thiên thần của tôi đợi sẵn, mang một vẻ đẹp hoàn mĩ, khuôn mặt lạnh lùng môi khẽ nhếch lên một nụ cười đẹp mê hồn, thiên thần da trắng sữa có mái tóc màu...vàng ánh kim...

Những ngày sau đó thì lũ con gái trong trường chẳng biết suy nghĩ cái gì mà gán cho tôi mấy cái biệt danh lạ hoắc, có 102 trên đời, nào là công nương thuốc độc ư, nào là phù thủy độc dược ư nói chung v..v và v..v.

Thế là không dưng, biệt danh thần đồng của trường cấp ba Shoshi của tôi bay vào quên lãng, thật là không còn gì để đau đớn hơn.

Nguyên nhân của những biệt danh ấy chẳng qua là do bọn họ luôn cho rằng tôi chắc chắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì đó cho tên Taeyeon uống, bởi tính đến nay tôi là cô gái Taeyeon quen lâu nhất, bọn họ còn cho rằng với khả năng thiên bẩm về môn sinh học có lẽ tôi đã chế tạo ra một loại tình dược giống trong Harry Potter chẳng hạn.

Còn tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đúng là miệng lưỡi thế gian, tua tủa gai.

Mà tôi thì có phải là bạn gái của Taeyeon đâu cơ chứ, tất cả là do cậu ta tự biên tự diễn, thấy người sang bắt quàng làm họ đấy chứ.

Mà dạo này không hiểu Taeyeon ăn gì mà khùng không chịu được, không tối nào mà Taeyeon không nhắn tin cho tôi, và tin nhắn thì cục cằn vô duyên, và sặc mùi sát khí y như con người của cậu ta vậy.

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ :<chết chưa đấy>

Còn tôi thì cũng học theo Taeyeon nhắn lại với hai chữ cụt lủn:<chờ cậu>(ý là chờ Taeyeon chết trước)

thành ra thói quen, tối nào cũng vậy Taeyeon đều nhắn cho tôi và tôi nhắn lại như thế. Cuối cùng vì quá tiếc tiền cho việc trả lời những tinh nhắn điên khùng của Taeyeon, tôi quyết định làm lơ luôn, đã thế thì một mình ngươi nhắn, một mình ngươi điên. Ngay lập tức Taeyeon phản hồi bằng một tin nhắn mang tính kinh dị dọa dẫm:<sao không trả lời, nếu dám làm lơ tôi sẽ đến nhà ra mắt bố mẹ em>

Tôi hơi giật mình nhưng vội trấn tĩnh lại ngay, Taeyeon nghĩ tôi là trẻ con hay sao mà tin lời cậu ta, đêm hôm khuya khoắt chỉ có ai dở hơi mới mò đến nhà người khác. Nghĩ vậy nên tôi quyết định không thèm đếm xỉa gì nữa.

Nhưng chỉ 15 phút sau Taeyeon đã chứng tỏ cho tôi thấy Taeyeon đúng là một tên dở hơi thật sự khi phóng xe đến trước cổng nhà tôi, thấy thế tôi hoảng kinh vội vội vàng vàng nhắn lại cho cậu ta:<tôi biết rồi từ giờ tôi sẽ nhắn lại cho cậu>...

Khi tin nhắn vừa gửi đi thì Taeyeon cũng biến mất. Nhìn theo cậu ta qua cửa sổ mà tôi méo cả mắt, chúa ơi tôi đang dính phải loại người gì thế này, huhuhu cứu.

[LONGFIC] |Edit| TaeNy-Tôi Ghét Cô... Đồ Du Côn !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ