Bởi vì Vương Tuấn Khải lại lặng lẽ lui người về phía trước, hai chân giao nhau kẹp lấy hai chân của Vương Nguyên.

Anh ở trong thư viện cũng có thể càn rỡ như vậy?!

Cách một lớp quần cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương truyền đến, trong nháy mắt dường như có luồng điện chạy dọc toàn thân.

Thật ra, kể từ lần xảy ra chuyện đó đến giờ, cứ mỗi lẫn động chạm một chút là Vương Nguyên lại không nhịn được nghĩ tới chuyện hôm đó, sau đó tim liền đập mạnh, mồ hôi ướt hết hai bàn tay, thật sự rất muốn rút chân ra khỏi hai chân kẹp chặt của Vương Tuấn Khải.

Nhưng mà tiếc rằng Vương Tuấn Khải lại càng ép chặt.

Ngay lúc Vương Nguyên đang vô cùng thẹn thùng còn Vương Tuấn Khải đang vô cùng đắc ý, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Lưu Chí Hoành.

"Thì ra hai người ở đây a."

Vương Nguyên trong thâm tâm khẽ hoảng sợ, Lưu Chí Hoành cùng Thiên Tỉ không biết xuất hiện từ lúc nào, bây giờ đã đứng bên hai người bọn họ.

Không biết bọn họ có nhìn thấy không......

Vương Nguyên trong lòng thật sự không yên, ngay lập tức nghe được câu trả lời của Thiên Tỉ.

"Thật ngại quá, quấy rầy hai người tán tỉnh nhau rồi, không cần để ý bọn tớ đâu, mời tiếp tục."

"A a, anh, anh nhìn thấy gì?"

Vương Nguyên vô cùng xấu hổ, nói như vậy không phải những người đang đọc sách kia cũng nhìn thấy bọn họ mờ mờ ám ám đấy chứ.

Xong đời rồi, cậu về sau sẽ không còn mặt mũi nữa!!

"Không thấy gì, chỉ đoán thôi."

Thiên Tỉ nhếch một bên miệng, lộ ra lúm đồng tiền đẹp đẽ.

"Bởi vì vừa rồi mặt cậu thật sự rất hồng, còn Vương Tuấn Khải thì bày ra cái dạng lưu manh."

Quả nhiên là anh em tốt, đúng là rất hiểu hắn.

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ bằng ánh mắt tán thưởng, tiện thể thu lại chân, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.

"Sao vậy? Tìm bổn lưu manh có việc gì?"

"Đêm nay đêm Giáng Sinh, trung tâm thành phố tổ chức tiệc, đi cùng không?"

Thiên Tỉ quơ quơ cặp vé trong tay, nhướng mày đắc ý nhìn bọn họ.

Vì thế chạng vạng tối bốn người cùng nhau đi tới quảng trường ở trung tâm sầm uất, ngay chính giữa đặt một cây thông Noel rất lớn, ước chừng cao gần bằng ba tầng, ở trên treo rất nhiều đèn trang trí màu sắc rực rỡ cùng vô vàn các loại hộp quà, đem toàn bộ quảng trường đều tỏa sáng.

Thật đẹp a.

Vương Nguyên vô cùng thích thú, đôi mắt phản chiếu lại ánh sáng từ mọi vị trí, tựa như mắt cậu cũng phát ra muôn loại ánh sáng rực rỡ vậy.

Đúng vậy, rất đẹp.

Vương Tuấn Khải toàn tâm toàn ý nhìn người trước mắt, tự đáy lòng cũng tán thành.

"Những người có vé đều được phép chọn lựa một hộp quà trên cây."

Nhân viên công tác tốt bụng nhắc nhở người đi xem lễ.

"Có thể lấy quà a!!"

Vương Nguyên không bận tâm trời rét lạnh, hưng phấn kéo Vương Tuấn Khải chạy đến trước cây thông Noel, đứng trước nhiều hộp quà thế này thật sự rất đã mắt.

"Tiểu Khải, anh muốn cái nào?"

Quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải chờ mong, mắt liếc bên này lại nhìn bên kia đầy do dự.

"Không biết a....Em thấy hai cái kia thế nào?"

Vương Tuấn Khải quét mắt một lượt tới tất cả hộp quà, chỉ vào hai cái hộp được trang trí rất tỉ mỉ treo ở chỗ cao nhất.

Giữa hai hộp quà có một sợi tơ hồng gắn kết, phía trên còn có một hình trái tim.

"Được, được."

Vương Nguyên mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt cười cong cong, nhưng ngay lập tức có điểm lo lắng.

"Nhưng mà cao quá....."

"Dễ thôi."

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ đầu Vương Nguyên, cười đầy tự tin.

"Cao từng đó không làm khó được bạn trai em đâu."

Lùi về phía sau vài bước, tăng tốc chạy thật nhanh sau đó dồn hết sức nhảy bật.

Ngón tay vừa vặn chạm tới vị trí của hộp quà.

Lòng tràn đầy chờ mong mở cả hai cái ra.

Hộp thứ nhất là một cái khăn quàng cổ màu lam.

Hộp thứ hai lại chỉ có một tấm phiếu...

"Đây là hộp tình nhân a~ Chúc mừng! Hai người là trời sinh một cặp."

Vương Tuấn Khải ôn nhu quàng món quà lấy được từ cây thông Noel lên cổ Vương Nguyên, mà Vương Nguyên, tay lại giữ thật chặt tấm phiếu.

Thời tiết tuy giá lạnh, trong trái tim lại nóng ấm như ngọn lửa.

Đúng vậy, anh và em, chính là trời sinh tuyệt phối.

【Longfic】【KaiYuan】Love come!Where stories live. Discover now