- Hả?! Chuyện... gì vậy!- Cự Giải từ từ mở mắt, khuôn mặt trắng trẻo dính vài lọn tóc rối. Huơ tay dụi dụi cặp mắt, hình ảnh của người đối diện bắt đầu rõ hơn.

- Ahhh... Tổng Giám Đốc...

Cô ngồi dậy, chỉnh lại tóc tai của mình. Thiên Yết lúc này chau mày, trong lòng bớt lo hơn, anh lấy lại vẻ băng lãnh của mình.

- Cô làm ăn kiểu gì thế! Đến giờ làm việc mà lại lăn ra ngủ. Tôi nghe thư ký Hàn nói trưa nay không thấy cô xuống ăn trưa, nghĩ là cô không đói.

- Vậy à! Tôi hơi mệt nên mới nằm nghỉ ngơi. Để tôi rửa mặt rồi hoàn thành nốt...

- Còn làm gì nữa! Mau ăn trưa đi.- Thiên Yết đặt hộp cơm trưa lên bàn cô có cả muỗng và đũa. Sao hôm nay hắn tốt đột xuất thế!- Tôi về phòng.

Thiên Yết bước ra khỏi phòng vừa lúc thư ký Hàn vào. Cô ta nhìn theo bóng dáng Thiên Yết đi ngang qua, ánh mắt có chút đượm buồn.

- Thư ký Cự, cô không sao chứ?

- Tôi không sao^^ Đừng gọi tôi là thư ký Cự nữa. Cô cứ gọi là Giải Giải đi.

- Giải Giải!- Thái Trân cười tươi, vẫn là đôi mắt biết cười ấy- Không phải tôi tò mò nhưng nếu cô không phiền thì...

Thái Trân có vẻ như muốn hỏi Giải chuyện gì đó. Tất nhiên là Giải không phiền rồi.

- Không có gì! Cô có chuyện gì sao?

- À không, chỉ là... Vừa nãy Thiên Yết vào đây gặp cô có chuyện gì thế?

- À... anh ta đã đưa hộp cơm trưa cho tôi.

- Vậy à?!

Giải gắp miếng gà mật ong đưa cho cô ta nhưng cô ta đưa tay từ chối.

- Tôi không ăn đâu. Cô cứ ăn đi.

- Cô ta có LÒNG TỐT nhưng... không biết có phải là thật hay KHÔNG thôi.

Là giọng của trưởng phòng kế toán- Janny. Cô ta muốn gì nữa đây. Cô ta tiến tới bàn Giải, đặt tập hồ sơ rồi cười. Nụ cười giả tạo đó luôn cố tỏ ra ngây thơ.

- Nè Thái Trân, tôi có chuyện muốn nói với cô, nếu không phiền cô đi cùng tôi chứ.

Cô ta cười nửa miệng, Thái Trân gật nhẹ rồi ra khỏi phòng. Nhìn sấp hồ sơ trên bàn, Giải ôm đầu gãi rồi thở dài. Nhưng trước khi hoàn thành sấp việc làm này thì phải ăn no đã.

____________________________________

Tại hành lang gần phòng kế toán, Thái Trân và Janny đang ngồi nói chuyện.

- Cô có chuyện gì muốn nói hả, Janny?

- À chỉ là muốn hỏi cô vài điều! Dù gì cô cũng mới vào làm việc, tôi rất muốn được trò chuyện cùng cô thư ký đây.

- Vậy à, cô cứ tự nhiên!

Janny nghe được câu nói đó của Thái Trân thì đôi chân mày cong lại, ánh mắt có chút thay đổi, nụ cười lại càng ma mị hơn.

- Cô thích giám đốc Thiên Yết phải không?

- Cô... đang nói gì lạ vậy?- Thái Trân chợt bối rối, dường như câu nói đó đã trúng vào tim đen của cô.- Làm gì có chuyện đó.

- Thật tình mà nói, tôi thấy cô và giám đốc rất xứng đôi. Cả hai cũng từng là bạn thời trung học, cô còn ngại gì mà không bước tiếp. Kẻo lại bị AI cướp mất...

Khuôn mặt cô ta càng lúc ma mị hơn, cái ánh mắt sắc bén cùng nụ cười nửa miệng nhìn vào sắc mặt của Thái Trân lúc này.

- Sao cô biết chúng tôi là bạn? Và sao cô biết được tôi có thích giám đốc hay không?

- Chỉ là nghe mấy cô nhân viên phòng marketing đồn thôi. Họ thường hay bàn tán đó mà. Còn chuyện cô thích giám đốc thì chỉ cần thấy ánh mắt cô nhìn anh ấy...

- Tôi và anh ấy chỉ là BẠN.

- Là bạn?! Người ta nói là bạn thì cũng có thể trở thành người yêu mà. Cô thích anh ấy mà, chúng ta chỉ có một cơ hội. Cô còn không chụp lấy thời cơ.

- Tôi... tôi... tôi...

Janny nhìn sâu vào đôi mắt bối rối của Thái Trân. Vốn dĩ Thái Trân là con nhà quyền quý, tiểu thư đài cát không cần phải đụng tới một ngón tay vậy mà cô lại không ngại trở thành một thư ký thay vì ngồi thừa kế gia sản nhà họ Hàn. Đúng là vì tình yêu con người ta có thể làm mọi thứ.

____________________________________

- Ôi, năm giờ rồi ư!- Cự Giải nằm dài ra bàn, ánh mắt dán vào chiếc đồng hồ điểm đúng con số năm, chân mày chau lại.- Phải tỉnh táo lại thôi, mình phải hoàn nốt cái này nữa.

.....

[Shortfic] [Yết- Giải] Thế Giới Cổ TíchKde žijí příběhy. Začni objevovat