Chương 11: THE FIRST KISS (Phần 2)

516 11 0
                                    


Chương 11:THE FIRST KISS (Phần 2)

Tuyết trắng xóa vương vãi khắp nơi, cái se lạnh đầu đông khiến cho cảnh vật trở nên hiu hắt lạ. Với thời tiết này thì không gì tuyệt bằng được ẩn mình trong chăn mà ngủ vùi cho đến tận tối, tuy nhiên ngoài trời kia, có một bóng hình nhỏ nhắn đang lướt đi, đôi vai khẽ run run cố nép mình trước từng cơn gió đánh tạt qua, và người đó không ai khác là tôi, một cô bé với vận đen mãi không ngừng ập đến. Mặc độc mỗi chiếc váy mỏng tanh, mà bây giờ nó còn bị ướt nữa chứ, tôi không biết phải diễn tả ra sao cái cảm giác lúc này của mình, chỉ có thể tóm gọn nó trong bốn từ "không thể tệ hơn".

Đúng là vậy, tôi đang bước đi lặng lẽ trên sân trường, và đương nhiên một bóng người cũng không có. Nhưng tôi chẳng có chút gì gọi là lo sợ, vì dù sao tôi cũng đã quen với cảm giác này quá rồi, không phải mới hôm qua đây tôi cũng đã lang thang khắp nơi chỉ mình tôi đó sao. Đều mà hiện giờ tôi đang bận tâm thật sự, đó là hình như tôi đang bị lạc đường. Omg, đùa ư. Tôi nhớ mình đã đi đúng đường mà, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh tôi hiện tại thì không mấy quen lắm, nói chính xác là hoàn toàn xa lạ. Không phải tôi bị mù đường bẩm sinh, vì dù sao trí nhớ tôi cũng hơi bị tốt đấy, bằng chứng là suốt thời gian qua tôi nào có học bài chi đâu, toàn xem qua một lần rồi đi thi không ấy. Thế mà lạ một điều là tôi luôn được điểm cao, toàn đứng nhất toàn trường. Tôi cũng có nói điều lạ lùng này cho Sasa nghe nhưng nhỏ vẫn không tin, đến tôi còn không lí giải được nữa mà thì làm sao ép người khác tin mình được. Nhưng dù sao thì cái điều bất thường nơi tôi cũng không bằng một phần nhỏ những gì tôi đã được chứng kiến ở ngôi trường này trong vòng hai ngày nay. Đầu tiên là kiến trúc kì lạ nơi này, hình ảnh quả cầu lửa sém tí nữa lấy mạng tôi, chàng thiên thần đẹp ma mị ấy, cho đến tên tảng băng kì dị và cả nhỏ Saly nữa. Tôi có cảm giác họ đều là những con người phi phàm, tựa hồ như có sức mạnh và quyền năng có thể hô mưa gọi gió vậy. À quên, còn một người rất quan trọng mà tôi chưa nói đến đó là cô Lina, người đã đưa tôi đến nơi bí hiểm này. Tôi không biết tại sao mình lại quyết định đi theo cô nhanh như thế, chỉ biết chắc một điều là tôi đã lựa chọn đúng, đêm hôm qua tôi đã có một giấc ngủ khá bình yên trong vòng mấy tháng qua. Không phải tôi không gặp những điều thần bí trong giấc ngủ, mà lạ một điều những hình ảnh này hoàn toàn tươi sáng, nó khác xa những chuyện kinh hoàng đã ám ảnh tôi suốt thời gian qua.

Hình ảnh một cô bé tóc nâu đùa nghịch trên cánh đồng phủ tuyết mênh mông, phía xa xa một cậu bé đang chạy đuổi theo. Nắm được tay cô bé cậu ôm chặt cô vào lòng mình, như sợ hãi dù một cơn gió nhẹ vô tình thổi qua cũng sẽ cướp đi cô bé của cậu. Rời xa vòng tay ấm đó, cô bé lại tiếp tục chạy nhảy, dáng vẻ hồn nhiên tựa như một thiên thần nhỏ làm ai nhìn cũng phải say đắm. Những bông tuyết khẽ vương trên tóc cô bé và cậu bé, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp làm vạn vật cũng phải ngước mắt nhìn theo. Tôi hồi tưởng lại những gì mình đã nhìn thấy, nhưng dù cố đến mấy tôi vẫn không sao nhớ được hình dạng của hai đứa bé đó, tất cả đều rất mờ nhạt trong đầu óc tôi. Khẽ lắc nhẹ đầu, tôi lôi mình ra khỏi mớ hỗn độn ấy, nhưng trong lòng thực sự có một khoảng trống không thể lắp đầy, nó làm tôi rất bất an. Tôi đang chìm đắm trong vòng suy nghĩ quẩn quanh thì bất chợt bên tai tôi nghe đâu đó văng vẳng tiếng sáo diều, âm thanh đó thánh thót và du dương cứ như đang rót mật làm lòng tôi say đắm. Trong vô thức bước chân tôi hướng theo tiếng gọi tha thiết đó, tiếng sáo dẫn đến nơi nào tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết một điều khi tôi dừng chân lại, trong mắt tôi hiện lên hình ảnh của một người, và người đó không ai xa lạ, chính là anh, thiên thần trong tim tôi.

Trái CấmTình Yêu Của VampireNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ