Chương 11: Bạch Tuyết và Thợ Săn (4)

635 70 1
                                    

“Mày nhớ thoại chưa?” Bảo Trân nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Duy Anh mà không khỏi lo lắng.

“Tao nhớ!” Duy Anh khẳng định chắc nịch dù cho tay nó đang run lên bần bật.

Ngày duyệt các tiết mục Halloween chính thức được diễn ra, lớp 12A3 là lớp biểu diễn tiếp theo. Tụi nó đứng sau sân khấu mà tận dụng thời gian tranh thủ nhớ lại thoại, Phương Uyên cứ kiểm tra đi kiểm tra lại đống đạo cụ, dù cho biết chắc chỗ đó không thiếu thứ gì.

“Điều đặc biệt ấy mà lại là Thợ Săn sống hạnh phúc cùng Snow White.” Bảo Trân nhìn vào kịch bản mà phải bật cười cảm thương vì độ ngây ngô của một đứa trẻ.

“Leonardo da Vinci Hà Nội cũng có coi phải không?” Duy Anh hỏi.

“Ừm! Ở lại đây những 1 tuần cơ, khi nào tổ chức Halloween xong mấy bạn đó mới về.”

Duy Anh gật gù, nó định trả lời lại thì khi ấy tiếng hiệu lệnh đã vang lên. Chúng nó bắt buộc phải dừng hẳn lại mọi hoạt động cá nhân để xếp đúng hàng lối. Nhất là Bảo Trân, nó phải đứng đầu vì là diễn viên chính và xuất hiện đầu tiên.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Ít nhất thì đối với một người chưa bao giờ đứng trên sân khấu như Duy Anh thì nó thật sự đã làm khá tốt. Con cô Tuyết Nhàn ngồi bên dưới làm cho Duy Anh càng phải thực hiện tốt vai diễn của mình, nó phải có cảm xúc xót thương thật, lo lắng thật,.. và phải thật hạnh phúc khi có được Bạch Tuyết.

Duy Anh cứ nghĩ sau khi kết thúc vở kịch này, nó có thể chú tâm vào làm thêm mà không vướng bận điều gì. Mọi chuyện dần thay đổi chóng mặt.

“Hãy ở lại đây với ta.” Bạch Tuyết tức Bảo Trân chạy vội đến ngăn cản Thợ Săn trở về nơi nhem nhuốc anh ấy từng thuộc về.

“Ở lại đây, nơi tươi đẹp này. Đừng sống ở nơi không có ánh sáng Mặt Trời chiếu đến.”

Duy Anh bồi hồi nhìn đôi đồng tử chất chứa hy vọng của Bảo Trân. Lòng nó cồn cào không thôi, ruột gan quặn lại khiến nó đơ ra năm giây, khối óc đột nhiên trở nên trống rỗng không biết làm gì cả.

Bảo Trân nhéo nhẹ tay Duy Anh nhắc nhở. Cũng thật may, Duy Anh choàng tỉnh lại trong cơn đê mê vô định ấy. Khoảnh khắc đó dường như Duy Anh muốn ở lại thật, không phải với cương vị của Thợ Săn mà là nó - Đặng Hải Duy Anh thật sự muốn tồn tại, thật sự muốn sống giống một con người luôn hướng về ánh dương rực rỡ.

Đây chỉ là vai diễn, một vai diễn kéo dài chẳng lâu đâu. Nhưng câu thoại của Bảo Trân khiến Duy Anh không thôi quanh quẩn với mớ hỗn độn trong đầu, lý do là bởi câu thoại hay là Bảo Trân? Chính Duy Anh cũng không rõ, nhưng có một điều Duy Anh chắc chắn, nó muốn cầm đôi bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp và mềm mại của Bảo Trân. Chắc có lẽ là lâu lắm rồi Duy Anh đã quên mất cách cầm thứ gì yêu kiều thế này nên nó cảm thấy rối bời.

“Tớ là Bùi Ánh Nguyệt, lớp 12C Leonardo da Vinci Hà Nội. Khi xem màn trình diễn của các cậu, chúng tớ thật sự rất tò mò. Cái kết Thợ Săn và Bạch Tuyết đến với nhau thế này là phá cách trong cốt truyện hay là vì một lý do nào khác. Rất mong các cậu có thể chia sẻ.” Bùi Ánh Nguyệt đại diện 20 học sinh đến từ cơ sở Hà Nội đặt câu hỏi.

VAN GOGH HOẠ MỘT CHUYỆN TÌNHWhere stories live. Discover now