Chương 8: Bạch Tuyết và Thợ Săn (1)

777 69 11
                                    

Phương Uyên mang theo một chiếc hộp nhỏ vào lớp, cái hộp mà con bé đã hì hục cả một giờ thể dục để làm. Tự tay nó làm từ cắt, dán rồi viết. Trong đó là hàng chục là lá thăm ngẫu nhiên khác nhau, đây hẳn là một trò chơi may rủi.

Chuyện là thế này, sắp tới Halloween nên trường muốn tổ chức một lễ hội hoá trang nho nhỏ. Kéo theo đó là phải một tiết mục bất kì phù hợp với môi trường giáo dục.

"Lớp mình đóng 'Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn', có bạn nào ý kiến không?" Phương Uyên tay xách nách mang vụng về đặt đồ nghề lên bàn giáo viên.

"Lớp 12 rồi mà đóng cái trẻ con đó hả.'' Lóng Lánh xua tay phản đối ngay. "Chịu, tôi không có tham gia được đâu."

Phương Uyên hầm hừ: "Mấy bạn không thể nói không tham gia là không tham gia được, ai cũng có phần hết á."

"Lớp 12 rồi ai đóng mấy cái đó được?" Vài người bất bình, không khí trong lớp dần trở nên hỗn loạn.

Ban đầu chính Bảo Trân cũng bán tín bán nghi, nó tưởng rằng Phương Uyên nói nhầm sang tiết mục nào, mà hóa ra lại là thật. Bảo Trân hiểu cảm giác của các bạn trong lớp, chúng nó đều ngót nghét 18 tuổi rồi mà phải chuẩn bị cho một tiết mục phổ biến ở mấy trường cấp 1. Với Bảo Trân thì hoàn toàn miễn cưỡng gật đầu đồng ý được, cơ mà nó cá chắc với một số bạn như Duy Anh thì không đâu.

"Snow White là một ý kiến hay đấy chứ." Duy Anh trầm ngâm nói, mắt vẫn không rời khỏi bức tranh "Quán cà phê đêm" được in trong sách.

Duy Anh mới được cô Tuyết Nhàn chuyển chỗ lên bàn trên ngồi, hiện tại Bảo Trân đang ngồi dưới Duy Anh.

Bảo Trân suy nghĩ mãi, Duy Anh ngồi ngắm bức tranh đó qua sách giáo khoa lâu lắm rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu chán.

"Này! Sao mày lại nghĩ Snow White là một ý kiến hay?" Bảo Trân vươn người lên vỗ nhẹ vai Duy Anh hỏi.

Duy Anh nghiêng đầu, không nhìn vào Bảo Trân để trả lời mà cứ chằm chặp vào quyển sách, trông bộ dạng của nó hệt như đang nâng niu một bảo vật quý giá.

Trong phút chốc, Bảo Trân bỗng cảm thấy mình chẳng còn quan tâm đến việc tổ chức Halloween nữa, dù cho trước đó nó rất hào hứng khi trường tổ chức các hoạt động. Giờ phút này Bảo Trân muốn buôn chuyện phiếm về các họa phẩm hơn hẳn.

"Ủa tưởng con gái bọn mày thích Snow White, công chúa hoàng tử này kia. Không phải à?" Duy Anh đóng sách lại, giờ đây nó đã chịu nhìn Bảo Trân.

"Hồi bé thì đúng là có." Bảo Trân bổ sung: "Mày lớp 12 rồi suy nghĩ đơn giản thế, ai lớn cũng khác. Elsa với Hoa Mộc Lan, giờ thì bọn tao thường thích hai chị này hơn."

Duy Anh nó ngố hơn Bảo Trân tưởng, con trai mà suy nghĩ đơn giản hết mức. Sau khi tiếp xúc với Duy Anh không lâu, Bảo Trân có thể đúc kết Duy Anh chưa bao giờ yêu ai và cũng chẳng bao giờ nói chuyện với con gái, nhìn cái cách né gái rồi không tinh tế đến thảm thương ấy là Bảo Trân cũng đủ hiểu.

Bảo Trân và Duy Anh như chìm trong một thế giới riêng, không quan tâm tới những gì Phương Uyên đang nói trên bục giảng nữa.

VAN GOGH HOẠ MỘT CHUYỆN TÌNHWhere stories live. Discover now