Chương 20 (H-)

1.5K 126 4
                                    

20.

Hôm nay là ngày rằm tháng Giêng, thời tiết rất đẹp, hơn nữa lại là thứ bảy, buổi tối ngày hôm trước Vương Nhất Bác đã gửi lời mời, đề nghị Tiêu Chiến ra ngoài hẹn hò cùng cậu.

Gần đây nhiệt độ an ngày đã đạt ở mức 6, 7 độ, Tiêu Chiến cởi áo lông vũ, lại mặc chiếc áo khoác cũ màu đen kia.

"Có nóng đến vậy không?" Vương Nhất Bác tan nát cõi lòng, lập tức lấy điện thoại ra cho anh xem nhiệt độ ngày hôm nay, "Buổi tối còn -9 độ đấy."

Tiêu Chiến khó xử nhìn cậu, "Nhưng anh sợ nóng."

Thời tiết ở mức 6, 7 độ cũng có chút dở hơi, lạnh thì không lạnh lắm, nhưng nóng lại không thể cởi áo khoác ra, còn không bằng ăn mặc nhẹ nhàng một chút.

Thấy không khuyên được anh, Vương Nhất Bác liền không nói nữa, đem áo lông vũ mặc lên người mình.

Ra khỏi cửa đã là gần giữa trưa. Hai người trực tiếp đi đến một nhà hàng món Quảng Đông mà Vương Nhất Bác đã đặt trước. Có rất nhiều người ở đó, cũng may là chỉ phải xếp hàng có nửa tiếng đồng hồ.

Vương Nhất Bác gọi khá nhiều món ăn đặc sắc, nhà hàng này chi phí bình quân không quá 300 tệ một người, theo lý thuyết mà nói thì khá đắt, nhưng Tiêu Chiến lại không nói gì. Sau ngày hôm đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đem mọi thứ tính toán rõ ràng như vậy quả thật làm tổn thương người ta, dù sao bây giờ hai người cũng là người yêu, tính đi tính lại cũng không nên rõ ràng lắm, việc có bạn trai ít tuổi hơn lại nhiều tiền hơn có thể chính là số mệnh của anh.

Salad được mang lên trước, sau đó là đồ ăn nóng. Miếng sủi cảo nhân tôm đầu tiên trong vỉ hấp được gắp cho vào bát của Tiêu Chiến, lớp vỏ ngoài trong suốt lại mềm dẻo, nhân bên trong vừa ngọt vừa dai, Tiêu Chiến rất thích, sau khi nuốt rồi mới ảo não nhớ ra mình quên chụp ảnh, vì thế lại nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp món ngỗng nướng, lớp da bên ngoài mỏng và giòn, màu hồng sáng, mùi hương tỏa ra bốn phía; lại chụp món cá hấp, có thể cảm nhận được sự mềm mịn của thịt cá ngay khi ngậm vào trong miệng; chụp xá xíu, thịt bên ngoài giòn bên trong mềm, dường như mang theo mùi than củi, lớp bì giòn, mềm và ngọt.

Miếng đầu tiên luôn luôn đặt vào trong bát của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rất hài lòng với bữa ăn này, anh không nghĩ đông nghĩ tây, không có gánh nặng nào mà ăn hết miếng này đến miếng khác, một bên má phồng lên, giống con sóc tích trữ hạt dẻ cho mùa đông, còn không quên hớn hở khoe với Vương Nhất Bác rằng bên trong gỏi cuốn có tôm bóc bỏ.

Vương Nhất Bác bị sự đáng yêu của anh làm cho nhăn cả mũi, nhanh chóng gật đầu.

Đối diện với nhà hàng có một cái công viên, sau khi ăn xong, hai người liền đi dạo xung quanh đó. Lúc này đã sang buổi chiều, là lúc trời đẹp nhất, mặt hồ còn chưa hoàn toàn tan băng, những mảnh băng vụn trôi trên mặt nước, nhìn giống như sóng nước lấp lánh. Tiêu Chiến tìm một cái ghế dài bên bờ hồ để ngồi xuống thưởng thức, Vương Nhất Bác nhìn xung quanh, bỗng nhiên đứng dậy đi đến cách đó không xa.

Rất nhanh cậu đã trở về, nhướng lông mày, lắc lắc cây kem trong tay trước mặt Tiêu Chiến.

"Cảm ơn em." Tiêu Chiến vui vẻ nhận lấy.

[BJYX] - SỐNG CHUNG VUI VẺ (Hoàn)Donde viven las historias. Descúbrelo ahora