Chương 1 - Ngoảnh mặt nhớ cố nhân

1.2K 26 9
                                    

Mỗi độ xuân về, từng khóm đỗ quyên lại đua nhau nở rộ. Xuyên qua khung cửa sổ, bóng dáng Cung Thượng Giác an tĩnh ngồi xem sổ sách, chậu đỗ quyên từng để trong căn phòng xưa cũ giờ đã được chuyển dời sang đây. Đóa hoa rực rỡ dưới sự yêu thương của Cung Thượng Giác, sự tỉ mỉ của Cung Viễn Chuỷ không ngừng gợi nhắc về người xưa. Bất giác, Cung Thượng Giác hạ bút, ánh mắt dừng lại nơi đóa đỗ quyên ấy, hương nguyệt quế thoang thoảng khắp gian phòng.

Mấy năm này, Cung Thượng Giác vẫn âm thầm cho người tìm kiếm nàng nhưng mãi vẫn biệt tích. Chàng tự nhủ lòng, Cung Môn không biết, Vô Phong không biết, ở nơi nào đó, nàng vẫn bình an sống cùng người nàng yêu thương, đáy mắt có chút vui lại thoáng chút buồn.

Giác cung vẫn duy trì sự vắng vẻ thường ngày, vẫn thấp thoáng thân ảnh Cung Viễn Chủy tới lui, xem chừng Cung tam thân thuộc Giác cung hơn cả Chủy cung của mình. Trong lúc Cung Thượng Giác bận rộn với sổ sách thương vụ thì Cung Viễn Chủy cũng chẳng rảnh rang. Cung Tử Thương vẫn miệt mài nghiên cứu vũ khí mới, cũng cố gắng cải tiến Hoa Thôi, ngày nào Vô Phong vẫn còn, nàng vẫn chăm chỉ. Chính vì thế mà thi thoảng, Cung Viễn Chủy lại phải đích thân bốc vài thang thuốc cho nàng, lao lực thì không đến mức nhưng thương tích vẫn có. So với việc nối dõi tông đường, vun vén gia môn thì Cung Tử Thương nhiệt huyết với nghiên cứu hơn. Kim Phồn cũng bắt đầu nóng vội, dẫu vậy cũng không áp lực như Chấp Nhẫn đại nhân.

Năm tháng dần trôi, không chỉ có sự trưởng thành và chững chạc, giờ đây, Cung Tử Vũ đã trở nên trầm lặng như Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác nhìn hoa nhớ người, Cung Tử Vũ thi thoảng hướng về phía cổng nhìn xa xăm. Là Chấp Nhẫn, Cung Tử Vũ đã học được cách giấu đi cảm xúc thật, chỉ có bản thân chàng biết, mỗi khi bước ngang cánh cổng ấy, đôi chân vẫn là chậm lại một chút, ánh mắt vẫn vô thức lướt nhìn. Cánh cổng lạnh lẽo của Cung Môn luôn chờ mong dáng hình quen thuộc. Không chỉ là chăm lo nội vụ, Chấp Nhẫn luôn không ngừng bị hối thúc chuyện hương hỏa cho Cung Môn, dẫu không muốn nhưng đây vẫn là một phần trách nhiệm quan trọng của mỗi thành viên gia tộc, chỉ là Chấp Nhẫn bị hối thúc nhiều hơn.

Hàng năm, Cung Thượng Giác phải đến vài nơi giao thương với Cung Môn ở xa bên ngoài, đôi lúc Cung Viễn Chuỷ sẽ đi cùng. Chàng không hẳn là muốn dạo chơi, gần đây cũng bắt đầu tìm hiểu việc giao thương dược liệu, có khi, sẽ nhân tiện đến các núi ở đấy, tìm kiếm thêm vài loại thảo dược mới. Có lần, Cung Viễn Chuỷ đi ngang một thôn trang nhỏ, gọi là thôn trang cũng không đúng lắm, đếm đi đếm lại cũng chỉ có sáu hộ dân, khung cảnh yên bình, không quá vắng nhưng cũng chẳng quá nhộn nhịp. Cung Viễn Chuỷ vậy mà phát hiện có nhà nọ thoảng ra mùi hương thảo dược lạ đang độ khô dần, chàng rất tò mò bèn gõ cửa gọi người nhưng không ai trả lời. Cũng không có gì lạ vì giờ này ai cũng làm việc, đồng áng, mua bán, mấy ai lại rảnh rỗi trông nhà. Chủy công tử định bụng phi lên cành cây gần đó hướng mắt vào xem nhưng lại thấy hành vi này không được quang minh chính đại, đành cứ thế quay về.

Vừa gặp Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chuỷ đã không giấu nổi sự hứng thú xen lẫn tiếc nuối về phát hiện mới, hẹn lần tới ra ngoài sẽ ghé lại mua một ít.

Trên phố tấp nập người, quầy hàng túi thơm nhỏ của Lâm Thiển hôm nay lại có Minh Nhi và Lan Nhi đi cùng, cũng vì thế mà đông vui hơn, người qua đường cũng bị thu hút của tiếng cười giòn tan mà ghé mua nhiều hơn. Lâm Thiển vừa tranh thủ dọn quầy vừa thúc giục hai đứa trẻ phụ giúp, xem chừng trời sắp chuyển mưa, thật may hôm nay túi thơm chỉ còn vài cái. Nàng hạ giọng nhắc nhở: "Minh Nhi, Lan Nhi!" Nàng ngước nhìn bầu trời, lòng chợt lo lắng, Tết Nguyên Tiêu mà mưa thì có chút buồn.

Dạ Sắc Thượng ThiểnWhere stories live. Discover now