Nhưng Sở Mộ Vân lại lắc đầu. Hắn nhẹ nhàng đẩy đứa bé đang đỡ mình ra, nhỏ giọng nói với y: "Ngươi về trước được không? Ta muốn nói chuyện riêng với Quân Mặc."

Bé trai có chút lo lắng, nhìn Quân Mặc với vẻ mặt phức tạp. Nhưng y vẫn nghe lời, dặn dò hắn: "Chú ý cơ thể của mình."

Sở Mộ Vân gật đầu: "Được."
Đứa trẻ đi rồi. Sở Mộ Vân siết chặt áo choàng quấn quanh người, hỏi: "Đây là đan dược vô thượng sao?"

Trong lòng hai người đều biết rõ đây là đan dược gì.

Quân Mặc cụp mắt: "Đúng vậy."

Sắc mặt Sở Mộ Vân vẫn không thay đổi: "Ngươi bắt đầu dùng từ khi nào?"

Quân Mặc cũng không giấu diếm nữa: "Ba tháng trước."

Sở Mộ Vân tự giễu cười: "Sau khi rời khỏi Vạn Vật Cung, ngươi vẫn không tin ta?"

Quân Mặc không thừa nhận cũng không phản bác.

Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh tượng lúc đó.

Khi bọn họ thoát khỏi Vạn Thiên Cung, bị Tạ Thiên Lan gài bẫy nên cả hai đã nghi ngờ lẫn nhau. Vốn dĩ mọi chuyện đều có thể giải thích, nhưng Quân Mặc lại không để Sở Mộ Vân nói.

Lúc ấy Quân Mặc đã nói: "Không cần nói với ta. Ta cũng sẽ không hỏi nữa, chuyện này không quan trọng..."

Nhưng y làm gì nghĩ thông suốt được? Rõ ràng là đang né tránh.

Còn Lăng Mộc lại thực sự tin y.

Nói đến đây đã giết chết tình yêu giữa hai người họ.

Thái độ của Quân Mặc rất kì lạ, nhưng những ai sáng suốt đều có thể nhận ra.

Y biết mình đã sai, biết ngay từ lúc bắt đầu nhưng không thể dừng lại.

Giống như bị ác ma mê hoặc, biết rõ là vực sâu, nhảy xuống sẽ chết, nhưng y vẫn tỉnh táo nhảy vào.

Bởi vì ác ma này ở trong lòng y, nó vẫn luôn ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng y. Dù đã cố ý che đậy nó, nhưng không thể loại trừ.

Nó...cũng chính là Quân Mặc.

Cho nên Quân Mặc không thể phản kháng. Nó không muốn y phản kháng, dù sao nó và y cũng là một.

Bây giờ Sở Mộ Vân đã biết tất cả mọi thứ, có thể coi như đang chất vấn y.

Quân Mặc bất an, nhưng không hoảng sợ.

Y không hoảng loạn giải thích, không bịa ra những lý do vớ vẩn để tẩy trắng bản thân, càng không cầu xin Sở Mộ Vân tha thứ, cho y một cơ hội để thay đổi.

Không phải vì y biết giải thích là vô ích, cũng không phải y biết Sở Mộ Vân sẽ không tha thứ cho mình...

Nguyên nhân thực sự là do y đã rơi vào vũng bùn sâu.

Bây giờ không thể cứu vãn, chỉ có thể đi đến cuối cùng.

Sở Mộ Vân không hề ngạc nhiên, nếu hắn có ý định rời xa y thì Quân Mặc nhất định sẽ hủy hoại hắn hoàn toàn, kéo hắn xuống vũng bùn đen nhơ nhớp kia.

Đứa nhỏ này điên rồi.

Sở Mộ Vân có chút đau lòng, cũng có cảm giác đó là chuyện đương nhiên.

Bởi vì hắn hiểu quá rõ y. Hắn đã tạo ra y nên đương nhiên biết rõ bản chất của y.

Đây là... bản chất không thể bị xóa bỏ bởi bất kỳ ai hay bất cứ điều gì, kể cả cái chết.

Sở Mộ Vân ngừng suy nghĩ, chậm rãi nói: "Đứa bé kia chính là quả trứng, là... người thân của ta. Bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà y bị thương nặng, để bảo vệ tính mạng nên y mới bị phong ấn trong quả trứng đó."

"Bây giờ thương thế đã khỏi, y cũng giải trừ phong ấn mà sống lại."

"Ta đã ngủ rất lâu, là y đánh thức ta dậy." Sở Mộ Vân tự giễu cười: "Y thực sự đã đánh thức ta."

Nói đến đây mọi thứ trở nên rất rõ ràng.

Dù Dạ Đản Đản là một quả trứng, nhưng rất thông thạo mọi chuyện, đương nhiên biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Một khi hai người họ đã giao tiếp, Lăng Mộc nhạy bén như vậy sao có thể không phát hiện ra mánh khóe?

Sau đó lại nhớ đến mọi chuyện, tóm tắt tình huống hiện tại của mình, còn điều gì mà không hiểu?

Quân Mặc đã tính toán mọi thứ, nhưng y không ngờ rằng một quả trứng có thể biến thành người.

Tuy nhiên điều đó không quan trọng, dù sao mọi chuyện cũng không thể che giấu quá lâu. Sớm hay muộn chẳng khác gì nhau.

Quân Mặc vô cảm lắng nghe.

Sở Mộ Vân nói rất chậm, thường xuyên phải dừng lại sau một câu mới tiếp tục- Ai có thể ngờ một cường giả như hắn lại biến thành tình trạng này?

Thế nhưng Quân Mặc không hối hận.

Tuy nhiên... Sở Mộ Vân nhất định phải khiến y hối hận.

Sau khi nói xong, hắn thở dài nói: "A Mặc, là do ta không tốt. Ta ngu ngốc rơi vào bẫy của kẻ ác nên mới khiến ngươi có tâm ma..."

Ánh mắt âm trầm của Quân Mặc vì lời này mà có chút dao động.

Sở Mộ Vân không để ý tới. Hắn vô cùng nghiêm túc và kiên định nói: "Ngươi luyện chế một viên Khóa Tâm Đan, sau đó cho ta uống máu của ngươi được không?"

(1-199) Phải cầu hôn với bảy nam nhân, làm sao bây giờ?Место, где живут истории. Откройте их для себя