Chương 10

328 30 0
                                    

TÂM TƯ CỦA THÁI ANH...

----------

Thái Anh chính là cái tên thân thương mà người mẹ quá cố đã đặt cho tôi, tôi không có cha và tôi cũng chẳng muốn nhắc đến người đàn ông tồi tệ đó, từ lúc tôi chưa kịp chào đời thì ông ta đã bỏ lại hai mẹ con tôi mà ra đi biền biệt và cho đến tận bây giờ tôi đã 21 tuổi nhưng vẫn không biết được là ông ta còn sống hay đã chết.

Năm 18 tuổi tôi đã từng là một cô gái vô cùng hồn nhiên và hoạt bát, có rất nhiều người phải ghen tị bởi giọng hát và ngoại hình của tôi khi tôi còn là một học sinh cấp ba. Tôi có một niềm đam mê đặc biệt giành cho âm nhạc và ca hát, ước mơ lớn nhất đời tôi đó chính là thi đậu vào nhạc viện Thành Phố Hồ Chí Minh, nơi mà ước mơ của tôi được chấp cánh và sẽ ngày càng bay cao hơn nữa.

"Mẹ ơi, mẹ ơi con thi đậu rồi...aaaa là nhạc viện Thành Phố Hồ Chí Minh đó"

"Trời đất, con nói thiệt hả. Con gái ai mà giỏi dữ vậy ta"

"Người ta báo với con là hai ngày nữa đi lên đó tham quan trường và trao đổi trực tiếp với hiệu trưởng vì số điểm của con là vô cùng ấn tượng. Con vui quá mẹ ơi"

"Vậy để mẹ ra chợ sắm cho con mấy bộ quần áo mới đặng mặc lên đó gặp người ta nha"

"Con cảm ơn mẹ, à mà ngày hôm đó mẹ đi với con được không? Con sợ đi một mình lắm"

"Được rồi cô, cô làm như còn nhỏ nhoi lắm hay sao á"

Cứ ngỡ sau này sẽ là những chuỗi ngày vô cùng vui vẻ và hạnh phúc vì sắp được chạm tới ước mơ nhưng nào ngờ biến cố lại ập xuống gia đình tôi, chiếc xe khách đi từ Đà Lạt vào Thành Phố Hồ Chí Minh vào lúc năm giờ sáng đã mất lái và rơi thẳng xuống đèo.

Bằng một cách thần kỳ nào đó tôi đã may mắn lọt vào danh sách những người còn sống sót, tôi tỉnh dậy khi đang nằm trong bệnh viện mùi thuốc sát trùng cứ xộc vào trong mũi tôi vô cùng khó chịu, tôi lập tức nghĩ ngay đến mẹ không biết mẹ tôi đang ở đâu? Có được an toàn hay không? Tôi cố gắng mở đôi mắt nặng trịch nhưng cho dù có cố đến mấy thì trước mắt tôi vẫn là một màu đen thăm thẳm không lối thoát, bên tai tôi truyền đến tiếng nói quen thuộc của chị Trinh chính là chị họ tôi và dường như chị ấy đang trao đổi với bác sĩ...

"Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì cú va đập quá mạnh dẫn đến giác mạc của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng và..."

"Bác sĩ mau nói đi em tôi sẽ ra sao?"

"Và khả năng cao sau này bệnh nhân sẽ không thể nhìn thấy được nữa, người nhà cố gắng động viên an ủi bệnh nhân vượt qua cú sốc này"

"Trời ơi..."

Tai tôi như ù đi khi nghe thấy lời bác sĩ nói, cái gì vừa xảy ra vậy? Nó có phải là một cơn ác mộng không? Ai đó làm ơn hãy kéo tôi ra khỏi giấc mơ khủng khiếp này đi, tôi còn ước mơ, còn hoài bão, tôi còn phải chăm sóc mẹ, tôi không thể trở thành một kẻ mù lòa được. Không!

"Chị Trinh, em không nhìn thấy gì hết, em đang mơ đúng không? Làm ơn đánh em đi đánh thật mạnh vào để em tỉnh dậy"

《VER》 CHAENNIE - TÔI YÊU MỘT NGƯỜI KHIẾM THỊWhere stories live. Discover now