Chương 5

154 19 0
                                    


5 - GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA

Bọn họ sau đó không gặp lại nhau lần nào nữa, thực sự đã đi trên những con đường khác nhau. Cứ như vậy mùa hè nhanh chóng trôi qua, những cơn gió mùa thu dịu mát đã mơn man trên những tán lá. Nam Tuấn ngồi trong căn phòng nhỏ, vui sướng kiểm tra tài khoản của mình. Mỗi ngày con số lại tăng lên một chút nhưng sức khoẻ của cậu cũng suy yếu thêm một chút.  thở dài. Mấy tuần nay cậu làm việc gắng một chút là mệt mỏi, có lúc tựa hồ như muốn ngất. Vì tiếc tiền nên vẫn không có đi kiểm tra thêm, thuốc cũng dùng rất hạn chế.

"Cậu nên chuyển chỗ khác đi, chỗ này điều kiện tệ quá" – Thái Hanh xem xét phòng trọ nhỏ của cậu đã được một lúc, lại đang ra sức phàn nàn – "Hay cậu muốn đến chỗ tớ ở không?"
"Hừ, tới chỗ cậu, cậu làm như tớ không biết anh Quốc của cậu dạo này mỗi ngày đều tới đó ăn nhờ ở đậu ấy" – Nam Tuấn lườm nguýt cái kẻ đang đứng trước mặt
Thái Hanh không nói gì, gãi gãi mấy sợi tóc xoăn cười hề hề.
"Thôi, tớ về quán làm đây, đi giao café tiện ghé thăm cậu chút thôi, không thể trốn đi lâu quá được."

Thái Hanh hối cậu cũng mau chuẩn bị đi làm rồi tự mình chạy vội ra cửa, nhảy lên xe đạp đi. Một cậu nhóc đáng yêu vui vẻ đạp xe đi giao đồ ăn là một hình ảnh thật thích hợp với Thái Hanh. Nam Tuấn mỉm cười nhìn theo, hy vọng ít ra ông trời cũng để cho một trong hai cậu được sống hạnh phúc.

"Em tới rồi ạ!" – Nam Tuấn bước vào khu bếp cúi đầu chào mọi người, sau đó liền cảm thấy không khí có chút không giống mọi ngày. Thật lạ hôm nay ai cũng có vẻ bận không đáp lại cậu. Có lẽ mọi người không nghe rõ, Nam Tuấn chào một lần nữa rồi nhanh chóng chạy tới cầm lấy dụng cụ bắt đầu dọn dẹp. Nhưng hôm nay ánh mắt những người làm trong bar nhìn cậu thực sự khiến cậu không thể bỏ qua được.

Bọn họ, hình như đã biết cả rồi.
Điều đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của Nam Tuấn khi ấy khiến cậu lạnh toát người. Đôi tay nắm chặt cán chổi có chút run rẩy.
Nam Tuấn làm sao có thể không nhận ra, nó giống như ánh mắt người ta đã từng nhìn cậu khi biết cậu làm nghề bán dâm hèn mọn. Mại dâm nam đồng tính thậm chí còn bị coi khinh hơn mại dâm nữ. Những cô gái bán hoa xinh đẹp cao cấp thậm chí có thể đi xe sang đàng hoàng theo các đại gia tới dự các bữa tiệc, hành động như một bà chủ. Nhưng liệu có mấy ông chủ giàu có dám công khai nhận mình đồng tính, bọn họ chỉ lén lén lút lút nuôi dưỡng bên ngoài hoặc dùng những kẻ như cậu để thoả mãn thú tính. Vì vậy những trai bao đồng tính như cậu, cho dù đẹp tới đâu đều bị rẻ rúng, thậm chí bị rẻ rúng bởi chính người khách mà mình phục vụ.

Còn xã hội, một người đàn ông lại không làm việc chính đáng, không phân nam nữ, nguyện đem thân mình mua vui cho những kẻ đồng giới thì có thể coi là người hay không?

Ở Ganymede bọn họ là đủ loại người, hơn nữa hình thức kinh doanh nhạy cảm, trên người ai cũng có vết, đương nhiên không ai soi mói ai. Nhưng Singbar là một bar cao cấp theo hướng khác hẳn, kinh doanh minh bạch, hợp pháp, khách ở đây đều là trí thức, nhân viên cũng đều là những người có cuộc sống trong sạch, có cả sinh viên làm thêm. Người có học thức như vậy đương nhiên đối với loại người như cậu có phân biệt rất lớn. Nam Tuấn cúi gằm mặt, gồng mình giả vờ như không biết những ánh mắt xung quanh, cặm cụi tiếp tục công việc lau dọn của mình.

CHUYỂN VER [HOPEMON] NẾU SINH RA VÀO MỘT NGÀY KHÁC Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu