Dạo này, ngày nào anh cũng đèo nó đi học bằng chiếc xe đạp anh mượn của bà chủ nhà trọ. Nguyên ngồi sau anh, tự nhiên nói cười, líu lo như một chú chim nhỏ.

"Em nặng lắm, lại còn đi muộn nữa, từ mai anh không phải lai em đi nữa đâu." Đấy là câu mà ngày nào nó cũng nói, nhưng hôm sau anh vẫn đón nó đi học như bình thường, còn nó vẫn bẽn lẽn ngồi lên chiếc vác ba ga mà có hôm nó thấy anh cặm cụi buộc thêm một lớp vải dày vào để cho nó ngồi.

"Em nghĩ em nặng được bao nhiêu kí?" Anh Thành tặc lưỡi "Em mà nặng được hơn năm chục kí thì mai mua dẫn em đi ăn sập chợ huyện."

Thằng Nguyên chỉ có thể biết được cân nặng của nó vào dịp kiểm tra y tế ở trường, nhưng lần cuối cùng nó bước lên cân cũng phải từ lâu lắm rồi. "Anh nói thật nhá?"

"Không đùa em luôn." Anh cười. "Nhưng hồi trước, em không biết đâu, trông em gầy lắm ấy." Gầy đến thảm thương. Lúc ấy, anh tưởng như nếu để nó đi bộ trên bãi biển là nó sẽ bị gió thổi bay đi mất. Đã vậy, dáng nó lại hơi dong dỏng cao, thành ra trông lại càng gầy hơn.

Vậy là hôm ấy, anh lôi nó xuống dưới phòng y tế để đo chiều cao cân nặng ngay. Thế mà nó cũng được nửa tạ thật, còn thừa tận mấy kí cơ. Thằng Nguyên nhìn kim chỉ trên đồng hồ, tự hào cười rồi quay ra nhìn anh. "Thấy chưa? Em đã bảo anh rồi."

Anh Thành nhìn nó cười cũng lại cười theo "Thế mà cũng được hơn năm chục kí cơ à? Vậy mai đi xuống chợ huyện ăn nhiều cho đủ sáu mươi nhé?"

Nó bĩu môi, chào anh rồi chạy về lớp học.

Nhưng việc ngày nào nó cũng được anh đèo đi đèo về hay việc cứ thi thoảng nó lại chạy xuống chỗ anh khiến các bạn xung quanh không thích cho lắm. Mấy đứa con trai thì thường không để ý, nhưng đám con gái thì để ý rất nhiều. Ở cái huyện đảo xa xôi này, một người trẻ trung tươi mới như anh Thành về làm giáo sinh là một điều gì đấy như mưa rơi trên vùng đất khô hạn. Ai cũng để ý đến anh, từ già trẻ đến trai gái, đặc biệt là mấy đứa con gái. Tất cả tụi nó đều đang ở cái tuổi được mộng mơ, thì chúng nó cũng sẽ tự cho phép chúng nó được mơ mộng điều gì đấy về một anh thầy bảnh trai với chất giọng trầm ấm, người mà lúc nào cũng nhẹ nhàng nói chuyện với chúng nó, có khi còn gợi ra vài câu nói đùa chứ không như các thầy cô đã lớn tuổi khác. Thế nên khi thấy Nguyên lúc nào cũng kè kè bên anh Thành, đám con gái trong lớp bắt đầu lân la đến hỏi han này nọ, một điều mà chúng nó chưa bao giờ làm trước đây.

"Này, sao lúc nào mày cũng đi cùng thầy Thành thế?"

Nguyên không biết trả lời thế nào, nó chỉ nín nặng, thu dọn đồ đạc vào cặp mình.

"Tại sao thầy Thành phải lai mày đi học?"

"Mày có họ hàng gì với thầy à?"

Nguyên dọn hết đồ trong ngăn bàn, đeo ba lô lên rồi bước ra khỏi lớp, trước khi đi chỉ để lại một câu "Không phải vậy đâu."

Từ một đám con gái trong lớp không thích, thì sẽ thành ra cả lớp không thích, rồi tiếp tục đến cả khối, cả trường không thích thằng Nguyên. Thằng Nguyên biết bạn bè xung quanh nghĩ gì, nói gì về nó, chỉ có điều, nó không có lí do gì để tức giận hay bày tỏ thái độ của mình với những người ấy cả.

Nhưng đám con gái ngày càng quá đáng hơn khi chúng thấy thằng Nguyên lẳng lặng, không nói gì. Khi nhìn vào mặt bàn chi chít những dòng chữ, rồi gạch xoá nguệch ngoạc, thằng Nguyên tưởng chừng như nó đang trở lại chín năm về trước. Mặt bàn mỗi ngày đề nhiều thêm vài chữ. Có hôm nó tẩn mần ngồi dùng bút tô đen hết cả bàn để che những dòng ấy đi. Nó muốn khóc mà không dám khóc.

Hôm ấy, là trong tiết dạy của anh Thành, có ai đó đã vo tròn tờ giấy rồi ném vào lưng nó. Thằng Nguyên điềm tĩnh nhặt lên, nó mở tờ giấy ra, đọc dòng chữ xiên vẹo ghi trên ấy rồi vo viên tờ giấy lại, nhét vào trong ngăn bàn.

"Mày đừng có cố tỏ ra yếu đuổi và dặt dẹo như một đứa con gái nữa đi."

Bên bục giảng, anh Thành đang kể một câu chuyện lặt vặt gì đấy về chiếc áo sơ mi mà anh mặc, còn đám bên dưới thì cười ồ lên từng đợt. Thằng Nguyên lúc ấy không hề cười, và nó cũng không biết anh đã nhìn nó.

"Thưa thầy?" Đứa con gái ngồi cạnh em giơ tay lên "Thế thầy có cần người chọn áo sơ mi cho thầy mỗi sáng đi làm không ạ?"

Cả lớp ồ lên một hồi dài. Còn thằng Nguyên vẫn chăm chăm nhìn vào mặt vở trắng tinh mà một mảng đã bị nó bôi chì ra đến đen kịt.

Anh Thành đứng dậy, anh nghiêng nghiêng người rồi chống một tay xuống mặt bàn. "Chắc là không cần đâu, vì áo của thầy chỉ có màu trắng duy nhất thôi."

"Vậy còn người giặt áo thì sao ạ?"

Anh lắc đầu "Cũng không cần" rồi cười nhẹ "Áo nào cũng màu trắng thì kể cả khi thầy mặc một cái áo trong một tuần hay hai tuần cũng chẳng ai biết mà đúng không?"

Có thằng Nguyên biết.

Nắng vàng đổ bóng xuống mặt đường ngang qua cảng. Chiều chiều, người ta tấp nập chuẩn bị đưa thuyền ra khơi. Vậy mà đường về hôm đó vẫn im lặng hơn mọi khi một chút. Chỉ có anh Thành hỏi han nó vài câu về mấy chuyện đại loại như lớp học thế nào, nó đã làm gì trong giờ học, buổi tối có sang học với anh không. Thằng Nguyên chỉ trả lời đại khái chứ không hề hào hứng kể như mọi khi. Im lặng một lúc, anh Thành hỏi:

"Hay Nguyên giận anh hả?"

"Dạ?"

"Nguyên giận chuyện gì đúng không? Sao hôm nay em ít nói thế?"

"Không không, em có giận chuyện gì đâu."

Anh đưa tay xuống, kéo lấy bàn tay vẫn đang bám chắc vào khung sắt đoạn dưới yên xe của nó.

"Đừng để ý chuyện hồi nãy nha, chỉ đùa chút thôi mà."

"Vâng..."

Có buổi khác, là ngày anh Thành không có tiết trên lớp, nhưng anh vẫn hẹn nó sẽ đến đón nó. Trống tan, thằng Nguyên vội vã thu dọn đồ đạc.

"Này! Mày không hiểu hay cố tình không hiểu? Sao lúc nào cũng kè kè bên thầy Thành thế?"

Nguyên xốc ba lô lên vai, lẳng lặng len qua chỗ trống giữa mấy đứa con gái đứng dàn hàng trước mặt mình nhưng vừa bước đi được một chút, nó đã bị đứa nào đó trong đám con gái kia giật tóc lôi lại.

"Mày khinh người đấy à? Hỏi thì trả lời đi!"

Da dầu nó đau rát.

"Nếu mày thật sự không hiểu thì để tao nói rõ cho mà nghe." Tóc thằng Nguyên bị giật chặt hơn một chút. "Mày tránh xa thầy ra, đừng có suốt ngày luẩn quẩn ve vãn quanh thầy."

Thằng Nguyên nghe xong câu ấy vẫn lầm lì, không có một phản ứng gì đặc biệt mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên gỡ bàn tay đang nắm tóc nó xuống "Cậu bỏ tay ra đi." rồi cứ thế bỏ đi.

Anh Thành hoàn toàn không biết về chuyện này. Điều duy nhất mà anh biết là nó ra muộn hơn mọi hôm một chút. Nhưng hôm ấy, ở cuối đường về, nó đã nói với anh:

"Ngày mai em có việc một chút, anh cứ đi trước đi, không cần đón em đi học đâu." 

| JAYWON | 52hzNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ