(1.2) Dương Minh Nguyên

791 124 9
                                    

Sau mấy bận lên lớp, Thành nhận ra Nguyên rất hay bị thương. Khi thì thấy dán băng chằng chịt hết cả bàn tay trái, cũng có hôm thấy một mảnh băng dán trên gáy cổ. Nhưng Thành không hiểu, sao thằng bé lại thường xuyên bị thương đến thế, lại không phải là kiểu khỏi rồi thôi, mà mấy vết thương của thằng bé cứ chằng chịt, chồng chéo lên nhau, vết này chưa khỏi đã thấy vết khác, chưa thấy nó tháo băng tay nhưng hôm sau đã thấy nó phải băng thêm chỗ khác rồi.

Sống ngần ấy năm cuộc đời, không phải lần đầu tiên Thành gặp những người có hoàn cảnh như Nguyên, cũng không phải lần đầu tiên Thành ngỏ ý muốn giúp đỡ những mảnh đời như thế. Có lẽ Thành sẽ chẳng để thằng Nguyên vào đầu mình quá nhiều như vậy nếu như không phải vì mấy vết thương trên người của nó.

Mấy bữa ấy, Thành cũng bận, chẳng có thời gian ghé vào quán tạp hoá chỗ Nguyên làm việc như dạo mới đến, chỉ khi nào cần lắm mới chạy xe ra mua đồ, mà mấy lần ra lại chẳng gặp được nó. Sáng nay thằng Nguyên không đi học. Mà hôm nay cũng không phải buổi đầu tiên thằng bé bỏ học, chỉ là dạo gần đây, nó nghỉ nhiều hơn dạo trước. Bỗng dưng Thành thấy tò mò về chuyện của Nguyên, tò mò tại sao nó lại bị thương, tại sao nó lại nghỉ học, và rất nhiều chuyện khác nữa.

Nguyên chỉ nghỉ học buổi sáng thôi, chiều nay lúc lên trường có chút việc, Thành thấy Nguyên lại ngồi nguyên vẹn ở cái chỗ cũ của nó, với sự lặng thinh và một vẻ mặt dửng dưng với tất cả. Vết thương trên tay nó vẫn vậy, chỉ có trên mặt nó lại xuất hiện thêm một miếng băng khác. Gió biển thổi vào phòng làm mái tóc nó bay tứ tung, tóc nó dày, che khuất hết cả gương mặt gầy guộc của nó, tóc mái cũng dài chấm đến mắt rồi. Lúc bấy giờ đúng tầm trống đánh, bọn trẻ ùa ra ào ào như chim vỡ tổ, còn lại duy nhất một mình Nguyên trong lớp, nó chậm rãi dọn sách vở trên bàn, bỏ hết vào chiếc ba lô màu đen cũ sờn đến mức màu đen cũng chẳng phải là màu đen của nó, rồi nó lại đứng dậy, lững thững đi đến từng ô cửa sổ một, đóng vào cẩn thận, tắt hết điện trong lớp rồi mới đi ra ngoài. Thành đứng nép vào sau bức tường, Nguyên bước ra ngoài mà chẳng mảy may gì hết. Cái bóng lưng gầy so của nó, đã không biết bao nhiêu lần Thành chứng kiến rồi, nhưng không có một lần nào Thành không thấy lòng mình nổi nên vài chút xót xa. Đôi vai của thằng bé, ấy là một cái cảm giác gì đấy chẳng thể miêu tả bằng lời, nó mang cái nét lặng trầm mà mỏng manh như đám bông lau trên những bờ đá, nhưng đôi vai của nó cũng như thể đang cố đùm bọc lại tất cả những gì nó có, nó đã trải qua và đang trải qua, như thể đang cố giấu diếm đi tất thảy.

Trầm ngâm một lúc, Thành mới sực nhận ra Nguyên đã khuất sau góc hành lang từ lúc nào chẳng hay, chỉ còn lại một cuộn băng trắng nằm lăn lóc trên nền gạch hoa vàng nhạt, chắc do thằng bé sơ ý mà đánh rơi rồi.

Trên đường về nhà, chẳng hiểu sao Thành lại cố tình tạt vào quán tạp hoá xem sao. Hôm nay thằng Nguyên lại làm ở đấy. Cái vẻ mặt dửng dưng của nó khiến người ta chẳng thể biết được nó đang vui hay đang muộn phiền gì. Thấy Thành bước vào, nó chào một tiếng "thầy" thật nhẹ rồi lại cúi đầu xuống với công việc của nó. Anh đi lòng vòng mấy lần qua những kệ để hàng, vì chẳng biết mình nên mua gì, anh nhặt lên vài thứ đồ linh tinh mà đám trẻ con bình thường vẫn thích.

| JAYWON | 52hzWhere stories live. Discover now