Chương 66: Cây khô gặp xuân

18.5K 2K 169
                                    

Dù sao Phù Ngọc Thu cũng bị thương nặng mới khỏi, sau khi hò reo nhảy nhót nửa ngày ở Văn U Cốc thì mệt nhoài ngủ thiếp đi trong tiếng pháo hoa lốp bốp.

Lần này y lại nằm mơ như thật.

Phản ứng đầu tiên của Phù Ngọc Thu là thầm cầu nguyện "Đừng mơ thấy Diêm La sống đừng mơ thấy hắn nữa".

Vừa mở mắt ra thì thấy Phượng Hoàng đứng ngay trước mặt lẳng lặng nhìn y.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu hung dữ nói: "Sao ngươi lại tới nữa chứ?"

Phượng Ương đã quen với kiểu ngoài mạnh trong yếu của Phù Ngọc Thu nên thản nhiên đáp: "Ta cũng không biết, chắc vì ngươi......"

Phù Ngọc Thu biến sắc rồi xụ mặt ngắt lời hắn: "Im ngay, ta không thèm nhớ ngươi đâu nhé! Bớt mơ tưởng đi!"

"......" Phượng Ương nói tiếp nửa câu sau, "Chắc vì ngươi muốn trả thù ta quá ấy mà."

Phù Ngọc Thu: "......"

Nếu là hình người chắc mặt mũi Phù Ngọc Thu đã đỏ bừng, y vốn đang tâm phiền ý loạn vì câu "thông đồng làm bậy" của Phù Bạch Hạc, giờ càng xấu hổ không chịu được, nhất thời chẳng biết trả lời thế nào nên đành nguýt hắn một cái rồi xoay người bỏ đi.

Phượng Hoàng lại chậm rãi đi theo y.

"Thôi không sao." Phù Ngọc Thu rất giỏi an ủi mình, "Chỉ là mơ thôi mà, hắn cũng đâu phải Diêm La sống thật sự."

Phù Ngọc Thu mặc niệm câu này mấy lần rồi thở phào một hơi, không còn lấn cấn nữa.

Chim trắng dừng lại quay đầu nhìn Phượng Hoàng với vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Dù sao cũng là mơ nên Phù Ngọc Thu không thèm sợ hắn mà hỏi thẳng điều mình muốn biết nhất.

"Ngươi muốn chết à?"

Phượng Hoàng thấy y ngửa cái cổ mập ngắn lên, sợ y mỏi nên dứt khoát nằm phục xuống đất, xếp lại bộ lông vũ lộng lẫy rồi cúi đầu ngang với tầm mắt Phù Ngọc Thu.

"Sao cơ?"

"Muốn chết ấy." Phù Ngọc Thu không có ý mắng hắn mà nghiêm túc hỏi, "Ngươi không sợ chết sao?"

Phượng Hoàng cũng chẳng cảm thấy bị mạo phạm mà thản nhiên nói: "Trên đời này có gì đáng sống đâu?"

Phù Ngọc Thu nhíu mày, có vẻ không thích câu hỏi này nên liệt kê cho hắn nghe.

"Có chứ, cỏ non nảy mầm, hoa nở trên núi, suối chảy mùa xuân, vách đá hoang vu mọc ra u lan, cây khô gặp xuân...... Chẳng lẽ những thứ này không đáng sống sao?"

Phù Ngọc Thu cũng chẳng mơ ước xa xôi, nhìn y kiêu căng nhưng thật ra rất dễ hài lòng, chỉ cần thấy mặt trời y cũng có thể vui vẻ cả ngày.

Phượng Hoàng lại nói: "Hoa cỏ cũng sẽ tàn lụi, nước suối mùa xuân cũng sẽ vẩn đục thôi."

Phù Ngọc Thu bị lý lẽ của hắn làm nghẹn họng nên buồn bực trừng hắn: "Ngươi ăn cá không?"

Phượng Hoàng nghi hoặc, chẳng phải muốn ăn sâu à? Sao lại đổi sang ăn cá rồi?

"Ta thấy ngươi giỏi bắt bẻ như vậy chắc thích ăn cá lắm nhỉ." Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói, "Ta nói hoa xuân với ngươi mà ngươi lại nói tuyết đông là sao?"

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônWhere stories live. Discover now