Chương 2: Huyết diễm hoàng oanh

39.2K 3.6K 976
                                    

Trong số các sinh vật mà Phù Ngọc Thu từng thấy, đứng đầu danh sách căm ghét của y là Nhân tộc vì bọn họ luôn lăm le hái U Thảo làm thuốc, cực kỳ xấu xa.

Theo sau là lũ chim cứ hay mổ tới mổ lui.

Bị mổ lá một cái cũng đủ để Phù Ngọc Thu gào khóc ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.

Chung quanh Văn U Cốc chằng chịt dây đỏ đan thành kết giới, trên dây đỏ treo rất nhiều chuông, khi gió thổi qua sẽ dọa lũ chim hoảng sợ bay xa.

Phù Ngọc Thu tránh chim cả đời, ai ngờ lại có ngày mình biến thành chim.

Phù Ngọc Thu vô cùng suy sụp.

Y liều mạng giẫm móng vuốt non nớt mong nó mọc ra rễ sợi để mình cắm xuống đất, nhưng giẫm nửa ngày chỉ có mấy chiếc lông tơ nhỏ bé rụng xuống.

Phù Ngọc Thu nhìn đôi cánh trắng như tuyết kia, suýt nữa tức phát khóc.

Sống thì vẫn sống nhưng y lại biến thành chim.

Phù Ngọc Thu cảm thấy đời cỏ thật bẽ bàng, được sống lại lần nữa cũng chẳng khá hơn là bao, thất hồn lạc phách nằm trên mặt đất yên lặng rơi lệ.

Hiện giờ thân hình y tròn quay nên khi nằm xuống không thể gục đầu xuống đất, chỉ có thể trở mình ủ rũ gối đầu lên bàn ngọc nhỏ bên cạnh nức nở nghẹn ngào.

Thôi thì chết quách cho xong! Phù Ngọc Thu bực bội nghĩ.

"Hay là ăn sống nó đi." Thiếu niên áo xanh bên cạnh nói.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu lập tức ỉu xìu, y chỉ buột miệng nói thôi mà.

Thiếu niên áo xanh nhìn y chằm chằm, hé miệng liếm răng nanh với vẻ thèm thuồng: "Nếu lấy máu chim trắng này làm thuốc thì tôn thượng có thưởng cho ta xác chim để nếm thử không nhỉ?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Khi làm U Thảo y luôn nơm nớp lo sợ có kẻ đào mình lên làm thuốc, giờ làm chim cũng phải lo mình biến thành món ăn cho người ta nữa sao?!

Phù Ngọc Thu càng khóc lợi hại hơn, trong lòng nức nở nghĩ: "Chim này có linh đan không nhỉ?"

Sớm muộn gì cũng phải nổ chết bọn hắn.

Hồi lâu sau bảy hồn sáu phách của Phù Ngọc Thu đã ổn định trong thân xác này, một đoạn ký ức rời rạc tràn vào đầu làm não y như muốn nổ tung.

Ầm một tiếng, Phù Ngọc Thu suýt nữa ngất đi.

Nhưng giờ y đã biết rõ lai lịch của thân xác này.

"Ký ức" lạnh lùng vô tình nói cho y biết: Cái xác này chỉ là phế vật sống thôi, không có linh đan đâu, đừng hòng tự nổ.

Chim trắng vốn là điện hạ nhỏ nhất tộc Thương Loan, chẳng biết làm gì ngoài hót líu lo.

Không linh đan, không linh căn, tu luyện nhiều năm, có uống bao nhiêu linh đan diệu dược cũng chẳng hóa thành người được.

Nhưng vận may của chim trắng không tệ, vì một câu "Chim trắng là biểu tượng của may mắn" mà được tộc Thương Loan nuôi như linh vật.

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ