Chương 44

369 55 2
                                    

Hàn Diệp còn nhớ rõ, lần cuối cùng hắn đến trường săn hoàng tộc là mười năm trước.

Năm ấy là thuở tai ương, trộm cướp triền miên, trong có kiếp phỉ gây hấn, ngoài có giặc ngoại xâm lấn, Hàn Diệp vừa mới lĩnh ba trăm quân đi hỗ trợ một vị phó tướng tứ phẩm của triều đình chiến thắng quân địch, thành công giành lại thành trì thuộc về Đại An, lập được công lớn nên hoàng đế tổ chức yến tiệc chúc mừng hắn.

Sở dĩ Hàn Diệp nhớ kĩ như thế, không chỉ vì đó là vinh quang đầu tiên rơi xuống người hắn mà còn là lần đầu phụ hoàng nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Hàn Diệp cũng không nói rõ được khi ấy lão ta nghĩ thế nào, tóm lại là từ thái độ lạnh nhạt thờ ơ, có vẻ như lão ta đã quan tâm đến hắn, cũng thận trọng và kiêng dè hắn nhiều hơn.

Khi ấy Hàn Diệp ngồi trong doanh trướng, nhìn các tiểu vương tử và tiểu công chúa nô đùa trong trường săn, thi đua xem ai có thể săn được nhiều thú hơn, trong lòng chỉ thấy nhàm chán.

So với kẻ đã từng tự bước chân ra chiến trường, đẫm máu kẻ địch, tắm mình trong chiến ý mãnh liệt và quay cuồng giữa trận địa hung hiểm, trò săn thú này không thể khởi dậy chút hứng thú nào của Hàn Diệp. Từ nhỏ hắn đã không được phụ hoàng sủng ái, cũng không giao thiệp với nhiều huynh đệ tỷ muội khác, người duy nhất nói chuyện được là Hàn Du thì Hàn Du lại không đến. Thế nên Hàn Diệp chỉ biết ngồi một mình uống rượu, uống hết một bình, cung nữ lại bưng một bình khác đến cho hắn, khiến hoàng đế chú ý tới, tự mình triệu hắn đến chỗ lão để tán gẫu.

Ai cũng biết, tán gẫu với hoàng đế như leo lên lưng hùm, là chuyện thách thức lòng nhẫn nại và tính cẩn thận cao. Không ai muốn làm phật lòng thánh thượng, đa số đều sẽ mượn gió xoay chiều, không ngần ngại nương theo con thuyền mà hoàng đế dong. Hàn Diệp tự biết bản thân không giỏi ăn nói, đành phải vểnh tai ngồi nghe lão giảng đạo lý, nói đông nói tây, nói từ chuyện lão thất phu họ Chu sang cao nhân họ Khổng, tiếp đến là hằng hà sa số điển tích điển cố của đại nhân vật thời cổ.

Nói khô cả miệng, lão hoàng đế lại chuyển sang chuyện hôn thú tình duyên, nói đại nhi tử của tể tướng đại nhân tiền đồ vô lượng, vừa nạp một thê tử là khuê nữ hào môn danh giá. Kế đến là tiểu quận chúa của mỗ vương gia muốn gả cho đương kim trạng nguyên năm nay, nhưng vì trạng nguyên muốn lấy sự nghiệp làm đầu, cố ý từ chối khéo, nàng quận chúa thất vọng buồn bã, lén lút trốn ra khỏi nhà đòi tòng chinh ra trận.

Hàn Diệp không hiểu tại sao lão hoàng đế lại biết nhiều việc lông gà vỏ tỏi ở hậu viện nhà người ta như thế, cũng chẳng ngờ lão hoàng đế nói nhiều như vậy, càng kinh ngạc hơn là lão ta chịu trò chuyện với hắn, tản mạn đời thường như một người phụ thân và nhi tử bình dân.

An Đế là một người cực kỳ thẳng thắn, nếu không thích thì sẽ nói là không thích, chẳng quanh co lòng vòng với ai làm gì. Thân là bậc đế vương cửu ngũ chí tôn, lão không cần phải nghĩ cách lấy lòng người khác, càng không cần làm cho người khác tin mình, huống chi đối phương còn là tiểu nhi tử thất sủng xếp xó bao năm nay như Hàn Diệp.

Hàn Diệp cũng mặc, hắn là vương tử nhưng không có thực quyền, chỉ một trận chiến này không tạo nên kỳ tích gì. Hắn chỉ có cái mạng quèn, An Đế thích lấy thì lấy, cố tình hàn gắn quan hệ cũng được, cười đùa qua loa diễn kịch cũng xong, chỉ cần không quấy rầy đến chuyện hắn muốn làm, Hàn Diệp sẽ không phản ứng.

[End] Thần Y Chỉ Muốn Ngao Ta [Diệp Cơ/Tuấn Hạn] - TeadeWhere stories live. Discover now