Chương 4: Giáp mặt

72 9 0
                                    

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Trong bóng đêm tôi nhìn ra cậu ta đang rất sợ hãi, không ngừng nghỉ dùng tay bật bật lửa.

Âm thanh bật lửa vẫn luôn vang lên, trong lúc bật, ánh sáng sẽ xẹt lên nhưng rất nhanh lại tắt ngấm.

Đại ca, đèn pin của cậu đâu?

Tôi rất muốn hỏi cậu ta một chút.

Tới tầng hầm của một viện điều dưỡng quỷ dị như vậy, cậu chỉ lấy một cái bật lửa học người nguyên thủy ma sát nhóm lửa à?

Mang theo một cây nến cũng được mà!

Tôi nghĩ mà ức chế, nhưng vốn dĩ cũng không muốn hù doạ cậu ta, chỉ đơn giản muốn cùng cậu ta làm quen, có thể do cách tôi xuất hiện quá mức yên lặng, không một tiếng động, cậu ta chưa từng trải qua nên mới suýt chút nữa bị hù chết.

Tôi thật sự không trách cậu ta.

Cậu ta chầm chậm lui về phía chân tường, thở hổn hển, đầu vẫn luôn nhìn trái nhìn phải muốn tìm ra tôi.

Tôi không thể đứng thẳng trên mặt đất trong thời gian dài cho nên bèn bò lên tường, chầm chậm bò tới trên đỉnh đầu cậu ta, trong bóng đêm cực kỳ yên lặng mà chăm chú nhìn cậu ta.

Lòng thầm nói, lần này tôi nhất định sẽ không làm cậu ta sợ nữa.

Nhưng xui xẻo lại không như ý muốn, tóc tôi không cột lên, bản thân lại đang cúi đầu nhìn cậu ta, một đầu tóc đẹp mượt mà dựng ngược xuống dưới, trực tiếp dừng ở trên đầu anh đẹp trai.

Tôi: “...”

Lần này anh đẹp trai sợ tới mức cả người đều run lên, tay cậu ta giơ lên phía trên, đưa trên đầu mình, sờ sờ, xoa xoa, xoa phải mái tóc đẹp đẽ mượt mà của tôi, trong nháy mắt bàn tay liền run rẩy.

Cũng không biết người này bị doạ tới ngốc rồi hay là thế nào, tôi bỗng cảm giác tóc của mình bị nắm chặt, trong một phút không phòng bị, cả người tôi ngay lập tức bị kéo khỏi tường.

Tôi kinh hồn chưa điều chỉnh được sắc mặt hoảng loạn thì đã bị người này kéo rớt xuống đất, đứng ở phía sau cậu ta.

Lần này thì tốt rồi, là cậu kéo tôi xuống, không phải tôi tự nguyện.

Anh đẹp trai đưa tay về phía sau, sờ sờ.

Tôi: “...”

Đừng trách tôi không cảnh cáo cậu, đợi lát nữa nếu cậu sờ loạn, sờ đến chỗ nào, cậu đều phải chịu trách nhiệm!

Móng vuốt của anh đẹp trai sờ trên người tôi, sau đó sờ đến ngực tôi, không đứng đắn sờ trúng, sau đó cậu ta thét lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng chạy như điên khỏi chỗ đang đứng.

“Cấm bà!!!”

Cậu ta lại bắt đầu điên cuồng bật bật lửa, tôi khiếp sợ, mụ nội nó, vậy mà cậu ta thật sự dám xuống tay!

Một lát sau, dường như cậu ta cảm thấy bật lửa thật sự vô dụng, phản ứng rất nhanh, trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã xoay người điên cuồng bỏ chạy.

Tôi bừng tỉnh trong chốc lát, phản xạ có điều kiện muốn xông tới giữ chặt cậu ta, ngăn cậu ta lại.

Nhưng bất đắc dĩ tôi không thể nói chuyện, nếu không tôi nhất định sẽ điên cuồng hét lên với cậu ta:

“Đừng mẹ nó chạy loạn, phía sau cậu là tường đó!!!”

“A!”

Quả nhiên anh đẹp trai lập tức đâm sầm vào tường, cậu ta bỏ chạy như điên, tốc độc quá nhanh, một cú đâm tường kia tôi đều cảm thấy đau đến bạt vía thay cậu ta.

Một cái đâm này đều đâm tới máu mũi chảy ra, máu dính lên tường, cậu ta giống như một kẻ mù câu cá, vô cùng chật vật đưa tay về phía trước khua qua khua lại, loạng choạng lảo đảo, dựa vào trí nhớ tìm vị trí cửa xông ra ngoài.

[EDIT] CẤM BÀ PHIÊU LƯU KÝWhere stories live. Discover now