Chương 3: Bữa cơm

4.7K 298 22
                                    

Ngồi vào bàn ăn, Từ Diễm gọi một chai Lafite năm 82, nhiệt tình đứng dậy rót rượu, cười tít mắt hỏi Lý Dương Kiêu: "Đại minh tinh đây đã từng đóng những phim gì rồi?"

Lý Dương Kiêu sợ nhất là bị hỏi câu này, để tránh khỏi sự truy vấn của các dì các mợ mà mấy ngày Tết y cứ nắng lên thì phắn mà nắng tắt thì về. Mùng Ba Tết rồi, Lý Dương Kiêu cứ tưởng mình đã hoàn toàn lánh được, không ngờ lại vì sự cố tông xe liên hoàn này mà để lọt vào tay Từ Diễm.

Lý Dương Kiêu miễn cưỡng mỉm cười: "Toàn là mấy bộ phim văn nghệ nhỏ không chính thống, chưa ra rạp bao giờ ấy mà."

"Ồ, phim điện ảnh độc lập hả, Dương Kiêu, vẫn là cậu có phẩm vị." Từ Diễm ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu: "Chẳng trách chuỗi rạp nhà tôi chưa bao giờ chiếu phim của cậu. Cũng phải, mấy bộ phim rác đó thà không quay còn hơn."

Lý Dương Kiêu cười gượng hai tiếng "ha ha", không đáp lại, thầm nghĩ thằng nhóc lưu manh Từ Diễm năm đó thế mà lại thông minh lên không ít, học được cả cách khẩu thị tâm phi rồi, còn tiện thể chuyển chủ đề sang khoe khoang chuyện bây giờ nhà cậu ta mở rạp chiếu phim nữa.

Thấy Lý Dương Kiêu không nói gì, Từ Diễm lại quay sang thảo luận chuyện món nợ ân tình của Trì Minh Nghiêu. Cậu ta đưa cho Trì Minh Nghiêu một điếu thuốc, ân cần ghé sang châm lửa giúp hắn: "Hồi nãy xem chừng cậu nhóc đó vẫn còn là học sinh, về nhà nói chuyện với bố mẹ, có khi nào bị đánh gãy chân luôn không?"

Trì Minh Nghiêu rít một hơi thuốc, nheo mắt nói: "Tiền sửa xe để tôi ứng trước cho, chuyện này lúc về tôi kêu người xử lý là được, cậu cứ mặc kệ đi."

"Vậy sao được? Chuyện này kể ra cũng là lỗi của tôi. Nếu lúc đó tôi không giở thói khoe khoang, nằng nặc lôi Cayenne ra cho Cậu Trì mượn, để bây giờ xảy ra sự việc này. Tôi cảm thấy mình không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi!"

Trì Minh Nghiêu mỉm cười, mặt dày được như Từ Diễm đây hắn cũng mới lần đầu được chứng kiến, xem ra món nợ ân tình này cũng không dễ trả.

Lý Dương Kiêu lúc này mới lên tiếng: "Từ Diễm, cậu định xử lý chuyện này thế nào? Nếu cậu nhóc đó không trả nổi thì sao?"

"Không trả nổi?" Từ Diễm nhả một ngụm khói rồi nói: "Vậy thì để tòa án giải quyết thôi."

"Không còn cách gì khác nữa sao? Giả dụ như cho nó đến chỗ cậu làm công chẳng hạn? Hoặc là đặt ra giới hạn thời gian để nó trả từ từ?" Lý Dương Kiêu ngại ngùng mỉm cười, y thật sự cảm thấy cậu nhóc đó đáng thương. "Tôi nghĩ nếu chuyện này xảy đến với tôi....." Lý Dương Kiêu đưa tay gãi gãi mũi, không nói tiếp.

"Ôi chao... Đại minh tinh như cậu mà còn buồn rầu về một xíu tiền này ấy hả? Dương Kiêu tôi nghĩ cậu đây diễn nhiều phim văn nghệ, nên đâm ra đa sầu đa cảm quá rồi..."

Lý Dương Kiêu cười cười, không nói tiếp nữa, Từ Diễm cứ mở miệng ra lại gọi đại minh tinh, gọi vậy khiến trong lòng y không được thoải mái.

"Còn phải nói, không phải bây giờ cậu đã quen với Cậu Trì rồi sao? Trong tay Cậu Trì nào có thiếu tài nguyên giải trí gì?" Từ Diễm nhìn sang hướng Trì Minh Nghiêu, cười nói: "Phải không Cậu Trì?"

[ĐM/Hoàn] Tông Đuôi - Đàm ThạchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ