Chương 17

9.5K 722 168
                                    

Mặt biển xanh thẳm mênh mông vô tận, những con sóng nhấp nhô mang theo một chiếc thương thuyền, thân tàu vốn dĩ vô cùng to lớn, nhưng lại hiện ra yên bình nhỏ bé giữa biển trời bao la.

Ánh nắng chiếu rọi một dải sóng nước lấp lánh, từ dưới làn nước, một khối màu vàng bật lên.

Đây là chiếc tàu lặn có người lái vừa kết thúc ba giờ hoạt động liên tục và trở lại mặt biển. Cánh tay máy của thuyền mẹ đang tiếp nhận nó.

Cửa sập của tàu lặn được mở ra, các kỹ thuật viên được thuê bởi Nhiễm Cấm và Tập đoàn Trì thị, cùng với trưởng nhóm dự án đang bước ra khỏi khoang thuyền.

"Độ sâu có thể tiếp tục đi xuống." Nhiễm Cấm nhìn các số liệu khác nhau trong tay, nói mà không ngẩng đầu lên.

Các kỹ thuật viên vốn tưởng rằng lần thăm dò này đã thành công, coi như đã đặt cơ sở cho dự án, chuẩn bị đi đến bắt tay bà chủ, nói một tiếng "Chúc mừng", ai ngờ người ta lại ném ra một câu như vậy.

Kỹ sư trưởng hơn năm mươi tuổi nói với nàng: "Nhiễm tổng, hôm nay chúng ta đã lặn đến độ sâu thích hợp, đây là khu vực có nhiều loài sinh vật biển phong phú nhất. Tất cả sinh vật chúng ta cần nghiên cứu đều ở độ sâu này. Tôi cảm thấy không cần phải xuống thêm, dù sao dưới hai trăm mét này cũng không có ánh mặt trời, tối tăm lại nguy hiểm."

Lời của kỹ sư trưởng nhận được sự tán đồng của những người xung quanh.

Thật ra trước đó, kỹ sư trưởng đã nghe ý tưởng của nữ sếp trẻ này trong cuộc họp dự án là muốn khám phá biển sâu, lúc đó ông ta cảm thấy ý tưởng này quá ngây thơ, lãng phí tiền bạc và tài nguyên.

Suy nghĩ vì lợi ích của người bỏ tiền, ông đã đưa ra ý kiến ​​vào thời điểm đó, nhưng nhóm dự án không phản hồi.

Giờ đây, khi trực tiếp đối mặt với Nhiễm Cấm, ông ta cần phải nói: "Mục đích của Công viên dưới nước là cho phép những du khách quen sống trên cạn có thể trải nghiệm sự trong lành và đa dạng của sinh vật biển. Cha mẹ con cái cùng nhau bơi lặn là chủ đề quan trọng nhất, nếu tục đi xuống dưới, đa số sinh vật biển sâu đều có hình thù kỳ quái, không khác mấy so với quái vật trong phim điện ảnh, e là nhiều bậc phụ huynh sẽ không muốn đưa con mình đến, sợ chúng bị doạ khóc thét."

Những người xung quanh cười lớn, kỹ sư trưởng nói: "Huống chi, dưới biển sâu có quá nhiều bất trắc, chi phí cũng lớn hơn nhiều so với hai trăm mét, tôi kiến nghị không nên thăm dò thêm."

Nhiễm Cấm lịch sự nghe ông ta nói hết mới mở miệng: "Công viên dưới nước cũng giống như công viên bình thường, có thể chia thành khu an toàn và khu mạo hiểm. Nếu như nói hai trăm mét trở lên đối với du khách là vòng xoay ngựa gỗ thì dưới hai trăm mét chính là tàu lượn siêu tốc. Tôi tin sẽ có người sẵn lòng khám phá mảnh đất còn thưa thớt dấu chân người này."

Nghe nàng nói cũng có vẻ có lý.

Kỹ sư trưởng cảm thấy đề xuất của mình là để tiết kiệm tiền cho chủ đầu tư, đừng để một dự án tốt như vậy phải dang dở.

Nhưng người ta không cho là như vậy, không cảm thấy liều lĩnh.

Suy cho cùng thì cũng là tiền của người ta, kỹ sư trưởng tin rằng mình đã làm tròn bổn phận nhắc nhở, hơn nữa nhà tư bản có vẻ muốn xây dựng một thiên đường dưới nước, nhưng họ thực sự muốn làm gì thì không ai biết được.

[BHTT - HĐ - EDIT HOÀN] Ân sủng của tạo hoá - Ninh ViễnWhere stories live. Discover now