Chương 97: Con nhà giàu.

3.2K 261 5
                                    

Tâm tình của anh cực tốt mà cong môi, cầm lấy di động gọi cho Hoắc Nghiêu.

......

Bên kia mới vừa nhận được điện thoại, sắc mặt cũng không đẹp lắm.

"Này......" Thẩm Sơ Trần lúc này mới lười biếng nói ra một chữ, Hoắc Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại liền lạnh mặt xuống chuẩn bị tắt điện thoại.

"Này, khoan cúp máy đã."

Như biết trước được hành động của Hoắc Nghiêu, mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần quét mắt nhìn xuống nhóc con đang ngồi trên đất, cười tủm tỉm nói, "Con gái của cậu đang ở nhà tôi."

"......" Nghe xong câu nói không thua gì sét đánh kia, huyệt thái dương của Hoắc Nghiêu đột nhiên nhảy, anh có chút không thể tin tưởng được mà suy đoán: "Cậu bắt cóc con bé?"

Hoắc Nghiêu tuy rằng hiểu rõ tên này thật sự cẩu.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hắn ta thế nhưng có thể thiếu đạo đức đến mức bắt cóc con gái của anh.

Mẹ nó đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Thẩm Sơ Trần khó chịu nhếch mày: "Này anh đang nói tiếng người sao?"

"Cái gì kêu là tôi bắt cóc nó? Rõ ràng là hai đứa nhãi ranh nhà anh tới nhà tôi."

Dừng một chút, anh lại cười bổ sung một câu, "Con nhóc kia ăn vạ ở chỗ này không đi, còn chuẩn bị ngủ lại một đêm."

Thẩm Sơ Trần không nói những lời này còn ổn, lại nói thêm mắm thêm muối như vậy, làm Hoắc Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại nghe được liền trực tiếp nổi giận. 

Ở một đêm?

"Cậu ......" Hoắc Nghiêu ở bên kia hơi nghiến răng, cảm thấy anh bắt buộc phải cho Diệp Tang một cái tuổi thơ hoàn chỉnh.

Anh mới nói xong một chữ, còn không có kịp buông lời hung ác, Thẩm Sơ Trần cũng đã cà lơ phất phơ cúp điện thoại.

Hoắc Nghiêu: "......" Cậu chờ đấy cho tôi!

Nam nhân hừ cười một tiếng, vẫy tay với tiểu gia hỏa, ngữ khí lười nhác thiếu đánh không chút để ý: "Nhóc con"

"Lại đây."

"Chú cho cháu kẹo ăn."

Hoắc Thần Du nhéo cổ áo của bé lại, thấy mắt mèo của Diệp Tang sáng lấp lánh cùng với biểu cảm chờ mong, thì hơi đỡ trán, có chút hận sắt không thành thép mà thấp giọng nói: "Không được đi."

Cái miệng nhỏ của Diệp Tang hơi bẹp một cái, che lại cái bụng nhỏ, mềm mụp biện minh: "Nhưng mà em đói bụng."

Hoắc Thần Du lạnh mặt: "Nhịn."

"......"

Đoạn Cận Diễn đứng ở bên cạnh lười nhác nhìn hai anh em này, hơi khẽ cười một tiếng, chỉ đứng đó cùng với Thẩm Ngôn An làm phông nền.

Dỗi Hoắc Nghiêu một trận, Thẩm Sơ Trần tâm tình không tồi nhấc mi.

Xem khuôn mặt nhăn nhó ủy khuất của cô nhóc đang than đói bụng kia, đáy lòng anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

[DROP] Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau SủngWhere stories live. Discover now