Chương 48

1.2K 73 9
                                    

Tiểu Xuân cảm thấy dường như mình đã mơ thấy một giấc mộng.

Nàng nằm mơ thấy mình đang bay lượn phía chân trời, nàng nhìn thấy mây bay đầy trời, nhìn thấy vô vàn núi non, nhìn thấy gió bay bay cùng sương mù, nhìn thấy ráng mây và sao trời tranh nhau phát sáng.

Nàng dường như đã quên rất nhiều chuyện, nàng quên mất mình là ai, quên mất mình là gì, cũng quên mất thời gian, quên đi năm tháng.

Thế gian này, dường như chỉ còn lại nàng, và trời đất.

Tiểu Xuân từ từ tỉnh giấc khỏi cơn mơ.

Nàng mở mắt ra, chớp một cái, vẫn vô cùng mơ màng. Nàng nằm yên không nhúc nhích, nằm trong một vòng ôm rộng rãi vững chắc.

Nàng cảm thấy, có điều gì đó hơi khác.

Chờ thêm một lúc lâu, nàng mới kịp nhận ra, Lý Thanh đang hát.

Ban đầu nàng không nhận ra hắn đang hát, bởi vì giọng hát của Lý Thanh như hòa tan trong đất trời.

Giọng Lý Thanh rất trầm, hắn ngâm nga một đoạn nhạc không rõ lời, chỉ đơn giản là một giai điệu nào đó. Giai điệu cứ như một ông lão vừa lớn tuổi vừa yếu ớt, nhưng lại có thi vị riêng.

Hắn hát rất chậm, rất chậm, giọng rất nhỏ, nhưng lại miên man không ngắt nhịp, giống như luồng không khí yên tĩnh không ngừng xuyên qua núi Bạc Mang.

Từ tiếng hát của hắn, Tiểu Xuân như nghe thấy núi non, nghe thấy cây Vân Đào, nghe thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, nghe thấy cả thế gian.

Tất cả đều yên tĩnh, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Dưới ánh sáng bình minh, Lý Thanh ngồi xếp bằng dưới màn sương, trông hắn như một vị thần núi xa xưa, bằng giọng nói chất phác của mình, giảng giải cho một người vô tình gặp được về truyền thuyết của núi rừng.

Sau khi Lý Thanh hát xong, thật lâu sau không có một ai lên tiếng.

Mai Như là người có phản ứng đầu tiên, nàng lấy phần lương thực trong túi ra, không nói lời nào chia cho mọi người. Cho đến lúc này, mọi người mới bừng tỉnh.

Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Lý Thanh, nàng giật mình, nhưng không thể lui khỏi lòng hắn. Lý Thanh không ôm Tiểu Xuân quá chặt, nhưng cánh tay của hắn vẫn như thành đồng vách sắt đối với Tiểu Xuân.

"Huynh...."

Tiểu Xuân mở miệng, lại không nghĩ ra phải nói gì.

Lý Thanh cúi đầu.

"Ùng ục."

Nghe thấy âm thanh đó, Tiểu Xuân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng chui ra khỏi lòng Lý Thanh. Tất cả mọi người đều đang ăn, chỉ có Vệ Tử Phong ngồi trong góc, cầm cái bánh bao rắn kia, ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người đang ở bên nhau dưới tàng cây bên đó.

Có lẽ vì phải gác đêm, Vệ Tử Phong trông hơi mệt mỏi.

Mọi người thu dọn đồ xong, tiếp tục lên đường.

Tiểu Xuân kề sát Mai Như, hỏi xem nàng có nghe thấy tiếng ca của Lý Thanh hay không.

"Hắn gào đến cách xa mười dặm còn nghe được, sao ta có thể không nghe thấy chứ?"

THÂM SƠN CÓ QUỶ  - TwentineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ