Chương 8: Chữ người tử tù

4.2K 265 111
                                    

  Phù Lan đã trở thành ổ dịch khổng lồ!

Tôi và La Đạc bị "giam lỏng" trong một túp lều đến cửa còn không có, xung quanh là bốn tấm phên bạc phếch gió bấc thổi nhẹ cũng đủ làm chao đảo, trên đầu là lớp gianh thủng lỗ chỗ nhìn thấy cả nền trời xám xịt. Theo lẽ đương nhiên, quân trại Phù Lan chẳng buồn canh cửa làm gì. Thôn Nam Ninh được bao bởi lớp tường đất nhỉnh hơn đầu người một chút nhưng đấy không phải nguyên nhân mà người dân "ngoan ngoãn" ở trong. Cao vượt lên trên màu nâu vàng của đất là những thanh gươm sáng quắc, nhọn hoắt của lớp lớp binh lính canh phòng. Tôi biết chắc đừng nói đến sứ giả, dù bất cứ ai trong "trại nhốt người" này có ý định xông ra ngoài thì sẽ chết không toàn thây.

Tôi và La Đạc có thể đi lại tự do phía bên trong, dù gì binh lính cũng sợ ma chẩn khiếp vía chẳng có ai dám ở lại. La Đạc kia là một kẻ vô tư lự. Y nằm thẳng cẳng trên sàn, đầu gối lên tay, chân bắt chữ ngũ, mắt nhắm lim dim. Tôi biết nếu bây giờ mình có lo lắng hay sợ hãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Kết cục đã định sẵn. Tôi chết ở Việt Nam một nghìn năm sau hay ở Đại Cồ Việt một nghìn năm trước có gì khác nhau chứ?

Ừ thì tôi đây cảm thấy cực kỳ ấm ức.

"La Đạc, anh có ngửi thấy mùi gì không?" - Tôi khịt mũi, cảm giác buồn nôn tựa như cơn thuỷ triều dần dâng lên phía bên trong mình.

La Đạc không mở mắt mà chỉ ra sân, theo hướng có cột khói đen ngòm phía xa.

"Ngửi thấy, là mùi thịt người cháy."

"Thịt... người cháy?" - Tôi nuốt nước bọt, dằn xuống thứ chất lỏng đang trực chờ phun ra bất cứ lúc nào. La Đạc gật đầu. Lúc này tôi mới dám xác nhận mùi cháy khét, ngai ngái, tanh tưởi kia rốt cục là gì. Chính xác là thịt người, tương tự như mùi tôi từng ngửi thấy ở các đài hoá thân hoàn vũ.

"Ban nãy lúc anh chẩn mạch cho đứa bé thì tôi thấy ở bên mé cổng thôn người ta đẩy một xe chất đầy thây người." - La Đạc nói thêm.

Tôi ngồi yên, hai ngón tay bấm chặt vào với nhau, lúc sau mới hỏi La Đạc:

"Vậy những người ở thôn này sẽ ra sao?"

"Chờ chết thôi. Chết rồi thì sẽ hoả thiêu. Mục đích của thôn Nam Ninh là vậy, tránh lây bệnh dịch cho thân vương và quan lại."

Tôi trừng mắt:

"Cái gì mà thân vương quan lại? Mạng dân không phải là mạng là?"

La Đạc cười nhếch môi chua xót:

"Phù Lan bị phong toả, Ngự Bắc Vương không dám mở cổng thành. Nếu mạng ai cũng là mạng thì làm gì nên nỗi?"

Tôi hiểu rất rõ những lời La Đạc nói có nghĩa là gì.

Tất thảy người ở đây chỉ có một con đường duy nhất: ĐƯỜNG CHẾT!

Bấy giờ là phong kiến, mạng người như cây cỏ. Dù cho tôi không quen cũng phải chấp nhận sự thật. Người dân ở đây bị vây lại cho chết dần chết mòn, đến một lúc nào đó chỉ e Ngự Bắc Vương kia sẽ hạ lệnh cho một mồi lửa, cứ thế tiễn tất thảy con dân cùng bệnh dịch ma chẩn lên đường.

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ