Phần 7: Ma chẩn

4.2K 226 25
                                    

 Bình minh dần rõ nét trên khắp đất trời Phù Lan.

​​Bóng tối êm ái, dày đặc đã lui bớt, thay vào đó là mặt trời đã ló rạng, dần hiện rõ rệt lên từ những mảng rừng còn nguyên màu xanh xám. Tôi ngưng thúc gót hài vào hông lừa, cố gắng để nó đi chầm chậm lại trước La Đạc trên con đường chạy dọc theo bờ suối. Từng ngóc ngách của Phù Lan thấm đẫm mùi thơm ngào ngạt của những bông bạch đàn cuối mùa, mùi ngai ngái của những ngọn dương xỉ tươi xanh. Tôi và La Đạc rong ngựa qua thảm cỏ ngút ngàn, nở bung xoè trắng xoá những cánh hoa cỏ dại li ti trắng xinh.

Đi tầm nửa canh giờ thì tới sông Mã Phù, trên sông có sẵn một con thuyền, lính canh đứng chờ đưa cả người và ngựa của chúng tôi băng qua sông. Mùa mưa đã qua, dòng chảy không còn quá dữ dội. Sông Mã Phù nước trong vắt êm ả, ngồi trên thuyền có thể nhìn thấy tận đáy sông. Trại Phù Lan nằm ở hữu ngạn con sông, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới được trước cổng thành.

Tên "Trại Phù Lan" nhưng hoàn toàn không phải "trại" như trong tưởng tượng của tôi, cũng khác xa so với doanh trại quân đội. Hoá ra "trại" là từ để chỉ một đơn vị hành chính. Tôi đứng ngoài ngước nhìn lên trên, toà thành rộng lớn dễ cao đến cả mấy chục thước được xây bằng những phiến đá kiên cố, vuông vức. Thấy có người lại gần, một lính canh trong vọng gác nhanh nhảu đánh thanh la. Ngay gần như lập tức từ phía sau thành lớp lớp binh lính nhô lên, chĩa thẳng cung tên về phía tôi. Trong kế hoạch tự sát của mình tôi đã từng tưởng tượng ra trăm nghìn cách chết khác nhau duy chỉ có việc trở thành "hồng tâm động" của đám binh lính thì chưa từng nghĩ đến. Tôi sợ đến mức cứng đờ chân tay, cả người lẫn lừa đều như hoá đá. Trái ngược với vẻ ngốc nghếch hèn hạ kia, La Đạc dong ngựa lên chắn phía trước cho tôi, ngẩng đầu nói lớn:

"Ta phụng mệnh chúa thượng hộ tống sứ giả đến trại Phù Lan. Còn không mau bẩm báo đến Ngự Bắc Vương!"

Một tên lính mình mặc giáp sáng loá thò đầu ra, xem chừng y là người có chức sắc nhất trong cả đám. Thấy tôi và La Đạc chỉ có hai người hoàn toàn vô hại, y lùi dần về phía sau rồi chạy biến đi báo tin. Cả hai chúng tôi đứng phía dưới chờ, cứ thi thoảng La Đạc rời ngựa đi chỗ khác tôi lại rú lên như điên:

"Đừng! Cứu tôi!"

La Đạc nhìn tôi ngán ngẩm:

"Không chết được, anh đừng lo!"

"Không! Tuột tay là chết đấy." - Tôi liếc nhìn đám binh lính vẫn đang giương cung ngắm về phía mình - "Sao tôi tin được kỹ nghệ bắn cung của họ chứ?"

La Đạc lắc đầu, lại răm rắp đứng lên trên giúp tôi che chắn một chút. Đành rằng tôi hèn hạ nhưng cũng không thể cứ thế mà vạn tiễn xuyên tim, bị tiễn về nơi chín suối được. Người không vì mình trời tru đất diệt, huống hồ tôi còn có trọng trách trên vai, giúp Long Đĩnh truyền tin dẹp tan phản loạn?

Tôi bốc phét đấy, tôi sợ chết trong đau đớn thôi.

Thấy tôi lắng đến vã hết cả mồ hôi mẹ mồ hôi con, La Đac quay lại an ủi:

"Anh Đam yên tâm, luật bất thành văn dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được giết sứ giả. Sứ giả là chỉ là người đưa tin, không có giá trị về mặt quân sự. Nếu có người phải chết, khả năng tôi bị giết còn lớn hơn anh."

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ