Đọa Tiên - Vô Xạ (Hoàn)

By Sentancuoithu

71.5K 3.5K 385

Đam nhé! Cổ trang nhé! Huyền huyễn nhé! More

Đọa Tiên-Văn án
Đọa Tiên-Chương 01
Đọa Tiên-Chương 02
Đọa Tiên-Chương 03
Đọa Tiên-Chương 04
Đọa Tiên-Chương 05
Đọa Tiên-Chương 06
Đọa Tiên-Chương 07
Đọa Tiên-Chương 08
Đọa Tiên-Chương 09
Đọa Tiên-Chương 10
Đọa Tiên-Chương 11
Đọa Tiên-Chương 12
Đọa Tiên-Chương 13
Đọa Tiên-Chương 14
Đọa Tiên-Chương 15
Đọa Tiên-Chương 16
Đọa Tiên-Chương 17
Đọa Tiên-Chương 18
Đọa Tiên-Chương 19
Đọa Tiên-Chương 20
Đọa Tiên-Chương 21
Đọa Tiên-Chương 22
Đọa Tiên-Chương 23
Đọa Tiên-Chương 24
Đọa Tiên-Chương 25
Đọa Tiên-Chương 26
Đọa Tiên-Chương 27
Đọa Tiên-Chương 28
Đọa Tiên-Chương 29
Đọa Tiên-Chương 30
Đọa Tiên-Chương 31
Đọa Tiên-Chương 32
Đọa Tiên-Chương 33
Đọa Tiên-Chương 34
Đọa Tiên-Chương 35
Đọa Tiên-Chương 36
Đọa Tiên-Chương 37
Đọa Tiên-Chương 38
Đọa Tiên-Chương 39
Đọa Tiên-Chương 40
Đọa Tiên-Chương 41
Đọa Tiên-Chương 42
Đọa Tiên-Chương 43
Đọa Tiên-Chương 44
Đọa Tiên-Chương 45
Đọa Tiên-Chương 46
Đọa Tiên-Chương 47
Đọa Tiên-Chương 48
Đọa Tiên-Chương 49
Đọa Tiên-Chương 50
Đọa Tiên-Chương 51
Đọa Tiên-Chương 52
Đọa Tiên-Chương 53
Đọa Tiên-Chương 54
Đọa Tiên-Chương 55
Đọa Tiên-Chương 56
Đọa Tiên-Chương 57
Đọa Tiên-Chương 58
Đọa Tiên-Chương 59
Đọa Tiên-Chương 60
Đọa Tiên-Chương 61
Đọa Tiên-Chương 62
Đọa Tiên-Chương 63
Đọa Tiên-Chương 64
Đọa Tiên-Chương 65
Đọa Tiên-Chương 66
Đọa Tiên-Chương 67
Đọa Tiên-Chương 68
Đọa Tiên-Chương 69
Đọa Tiên-Chương 70
Đọa Tiên-Chương 71
Đọa Tiên-Chương 72
Đọa Tiên-Chương 73
Đọa Tiên-Chương 74
Đọa Tiên-Chương 76
Đọa Tiên-Chương 77
Đọa Tiên-Chương 78
Đọa Tiên-Chương 79
Đọa Tiên-Chương 80
Đọa Tiên-Chương 81
Đọa Tiên-Chương 82
Đọa Tiên-Phiên ngoại 1
Đọa Tiên-Phiên ngoại 2

Đọa Tiên-Chương 75

499 29 0
By Sentancuoithu

Chương 75

"Chờ một chút, Kim Long phía trước kia ....!"

Thanh âm quen thuộc nghe vào tai Ấn Vân Mặc, quả thực ngũ vị tạp trần. Câu này nghe như một câu chào bình thường không có gì lạ, căn bản lại bắt đầu một chuỗi sai lầm lưỡng bại câu thương. Trong đầu Ấn Vân Mặc lập tức dâng lên một ý niệm muốn bỏ chạy, nhưng long thân lúc này hoàn toàn không thể khống chế thả tốc độ chậm lại.

Tiên quân đạp trên tam sắc lưu hà bắt kịp, tuổi không quá mười sáu mười bảy, tóc dài bạch y, chân trần trắng nõn, tư chất tú dật, ý thái phong lưu, tưởng như giữa mùa hè được uống băng làm người ta lập tức sinh ra hảo cảm.

Ấn Vân Mặc lần đầu tiên từ con mắt người ngoài nhìn tự thân, một mặt khoan khoái Lâm Ương ta quả nhiên là nhân vật xuất chúng, mặt khác lại phiền muộn với một màn quỷ dị trước mắt này. Nếu mà chiếu nguyên dạng sự việc phát triển, cuối cùng bị bẻ xương róc vảy, đến tột cùng là Đông Lai chịu, hay là chính mình chịu?

"Có thể thương lượng một chút không? Ta cầu ba sợi long tu, một mẩu long giác nhỏ và mười một phiến long lân. Bên trong hải vực quần long tuy nhiều, lại đều không hợp ý ta. Cho dù là tứ hải long vương cũng chỉ miễn cưỡng dùng tạm. Ta vừa thấy ngươi, mới phát hiện thì ra vật liệu ưng ý nhất đều ở đây. Như vậy, ta sẽ không phải đi phiền những tiểu long kia, tìm ngươi mượn là tốt rồi! Đổi cũng được, ngươi có yêu cầu thiên tài địa bảo, phù chú linh khí gì? Ta đều có thể mang tới trao đổi với ngươi."

Ấn Vân Mặc rất muốn thay Đông Lai trả lời: cho ngươi hết, cầm đi! Một câu đỡ phải tiên lễ hậu binh, còn tránh bị Thiên Phong kiếm xuyên thủng! Đáng tiếc hiện giờ y chỉ là hồn phách bị mắc kẹt trong thân thể Kim Long, giờ phút này chỉ có thể làm người đứng nhìn mình lạc vào kỳ cảnh.

"Kim Long, ý của ngươi như thế nào?"

.... Muốn đánh nhau!

Đánh một trận rồi cả đời không qua lại, đối với hai bên đều tốt. Đáng tiếc là không đánh nhau không quen biết. Ấn Vân Mặc bất đắc dĩ để mặc long thân như khôi lỗi tự phát mà động, bùng lên tức giận.

Đợi đến lúc Lâm Ương pháp bào rách nát, linh khí hao tổn chật vật chạy đi, trên người Kim Long cũng đã có vài vết thương nhỏ. Nhưng mà khiến Ấn Vân Mặc khóc không ra nước mắt chính là, mấy vết thương đó quả nhiên đều là đau trên người y! Nói như vậy, một hồi âm mưu trăm năm sau kia... ai nha... tự làm bậy, không thể sống!

Lâm Ương đi rồi, tựa như pháp lực của quy tắc cũng theo đó rút đi, Ấn Vân Mặc lại khôi phục năng lực tự do thao túng long thân. Nhưng y biết cái này chỉ là hiện tượng tạm thời, một khi đến thời điểm phải chạm mặt Lâm Ương, tháp giới quy tắc sẽ lại cưỡng chế tiếp quản.

Nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên vẫn là đi đến động phủ của Đông Lai. Ấn Vân Mặc nằm xuống địa bàn cực kỳ không quen thuộc, bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào phá giải tầng thứ bảy cầu bất đắc:

Đầu tiên cần xác nhận, y có cùng Ấn Huyên đồng tiến vào thế giới này không? Nếu Ấn Huyên cũng ở đây, mình bị tiến vào thân thể Kim Long, vậy hắn có nhập vào trong thân thể "Lâm Ương" không? Có bị cưỡng chế hành động? Nếu là đúng, như vậy quy tắc thứ nhất của tầng này, chính là hồn phách cùng trao đổi.

Thứ hai, y phải làm thế nào liên hệ cùng Ấn Huyên?

Thứ ba, «cầu bất đắc» chính là chấp niệm của Đông Lai đối với mình? Nếu đúng, muốn phá giải quy tắc, chính mình phải vi phạm bản tâm mà đáp ứng hắn cầu ái; Nếu mình kiên trì bản tâm, liền vĩnh viễn không thoát khỏi tầng này... Phải trái đều khó.

Thứ tư, chẳng lẽ y cần phải chịu nỗi đau gãy xương róc vảy, lại bị Thiên Phong đâm xuyên qua? Nếu y ở đây cực lực can thiệp, có thể xoay chuyển Càn Khôn, thay đổi kết cục cuối cùng hay không? Nếu kết cục thay đổi, có tính là phá giải bản tầng quy tắc không?

Ấn Vân Mặc suy nghĩ đến đau cả đầu, mơ mơ màng màng muốn ngủ. Đương lúc nửa thức nửa ngủ, đột nhiên linh quang chợt loé – Mộng trung thuật!

Nếu Ấn Huyên cũng giống như y, hồn phách cũng tiến vào trong cơ thể "Lâm Ương", vậy thì y chỉ cần nhập vào mộng cảnh của "Lâm Ương" là có thể câu thông? Tuy nói lẻn vào mộng cảnh của thần tiên so với phàm nhân thật không dễ, nhưng y vốn là Lâm Ương, đối với thói quen tu hành của mình đương nhiên rõ như lòng bàn tay. Lâm Ương thích du ngoạn, ngay cả khi nhập định cũng thường mượn Mộng trung thuật để hồn du tứ hải, bản thân mình liền có thể thừa dịp này mà vào.

——

Thân hình Ấn Vân Mặc hiện ra trong dao động của thuật pháp, thấy mình ở trong Lâm Ương mộng cảnh rốt cuộc khôi phục bộ dáng nguyên bản, rất là nhẹ nhàng thở ra. Y mới chỉ ở trong thân thể Kim Long ba ngày, vô luận làm thế nào cũng không được tự nhiên. Điều không thể chịu đựng nhất chính là, có thư long ngửi khí vị tìm đến muốn phối ngẫu, sau khi bị nghiêm khắc cự tuyệt, vẫn cứ dây dưa cầu hoan! Ấn Vân Mặc hung hăng phun một hơi long tức đem nàng thổi bay ra tám ngàn dặm, nhịn không được phỉ nhổ: long tộc đều hoang dâm vô sỉ như vậy?

"Long bản tính dâm, lại hung dữ cực đoan, đích xác không phải là đối tượng thích hợp để kết giao." Một thanh âm mơ hồ vang lên.

"Diêu Quang?" Ấn Vân Mặc kinh hỉ mà nhìn phía hông, Diêu Quang tiên đương vững vàng mà quấn ở mặt trên "Ngươi cũng tiến vào?"

Ngữ thanh của Diêu Quang mờ mịt: "Ta bị một tầng quy tắc này áp chế đến khốn quẫn, không thể hóa xuất thành nhân dạng, chỉ có thể lên tiếng ngắn ngủi trong lúc Chủ thượng thi triển Mộng trung thuật. Khả năng bởi vì thời điểm lúc này chính là một trăm ba mươi năm trước, ta khí thân vỡ vụn, tinh hồn ngủ say, vốn không có khả năng xuất hiện. Chủ thượng hiện giờ lâm vào cục diện khốn quẫn, tiến thối lưỡng nan, Diêu Quang tuy rằng lực suy, cũng có thể dốc hết toàn lực trợ Chủ thượng thoát vây."

Ấn Vân Mặc sờ sờ tiên thân, bỗng cảm thấy được trấn an không ít, bèn hướng chỗ sâu nhất trong mộng cảnh tản thần thức ra, gọi: "Huyên nhi? Huyên nhi?"

Hồi lâu vẫn không có đáp lại. Đương lúc y thất vọng chuẩn bị rời khỏi mộng cảnh, một bàn tay từ phía sau lưng bóp chặt gáy y. Người nọ ghé mặt vào bên tai y, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo: "Ở trong cơ thể của ta có quen không?"

Ấn Vân Mặc hít một ngụm khí lạnh: vậy mà lại là Đông Lai! Hồn phách Ấn Huyên quả thực như y phỏng đoán, tiến vào thân thể"Lâm Ương", nhưng chẳng biết tại sao lại bị Đông Lai chiếm thượng phong... Cái này rắc rối lớn nha!

Y cũng đành cười khổ nói: "Một chút cũng không quen. Thần quân có biện pháp nào, đổi hồn phách ta và ngươi trở về không? Dù sao ngươi ở trong cơ thể Lâm Ương ta cũng không được thoải mái, đúng không?"

Đông Lai cười nhạo một tiếng, thả bớt lực đạo nơi tay, từ địch ý uy hiếp dường như biến thành vuốt ve: "Làm sao có thể? Bổn tọa lại thấy rất thoải mái a. Thân thể ngươi mỗi một phân một tấc, bổn tọa đều nhìn thấy rõ ràng. Muốn đùa bỡn như thế nào thì đùa bỡn như thế đấy... Ngươi có muốn nhìn xem vẻ mặt tiêu hồn của chính mình khi tu luyện phòng trung thuật hay không? Đáng tiếc chỉ thiếu cái đối tượng song tu."

Ấn Vân Mặc vừa sốt ruột lại buồn nôn: "Đường đường là Vạn Long chi chủ, làm chuyện hạ lưu như thế, không cảm thấy hạ thấp giá trị bản thân?"

Đông Lai cười lạnh: "Như thế nào hạ lưu? Đây không phải là rất công bằng sao? Ngươi muốn dùng cơ thể của ta làm thế nào ta cũng không để ý. Chỉ cần chính ngươi có thể chấp nhận được thì trụ được."

Ấn Vân Mặc gạt tay hắn ra, xoay người nói: "Đông Lai! Hiện giờ ta và ngươi là châu chấu cùng đậu trên một dây thừng, tội gì lại phải phá nhau? Đồng tâm nghĩ cái biện pháp bài trừ bản tầng quy tắc, khôi phục nguyên dạng mới là chính sự."

Đông Lai không nhanh không chậm nói: "Gấp cái gì, còn có một trăm năm dài, đủ để cho ngươi và ta chậm rãi thanh toán toàn bộ ân oán ngày trước. Lại nói, không để cho ngươi thể nghiệm qua nỗi đau của ta năm đó, ta làm sao cam tâm khôi phục nguyên dạng cho được?"

Nghĩ đến một trăm năm tiếp theo, mình và Đông Lai không chỉ phải ở ngoài mặt đưa đẩy giả vờ ngươi tới ta đi, mà ở trong mộng cảnh cũng dây dưa không rõ, Ấn Vân Mặc sinh ra cảm giác đau khổ sống không bằng chết. Y lấy tay đỡ trán "Ai ai" thở dài: "Được rồi, nếu Thần quân đối với ta hận ý sâu đậm, song phương không tránh khỏi lại bắt đầu xung đột, sau lần này ta sẽ vĩnh viễn không tiến vào 'Lâm Ương' mộng cảnh nữa. Chúng ta cứ dựa theo quy tắc lực, trao đổi thân phận diễn cho xong vở tuồng trăm năm này đi. Kết cục ta bị trọng thương, ngươi thụ tam hình đọa tiên, chúng ta tám lạng nửa cân, cá mè một lứa - như thế Thần quân có vừa lòng?"

Nói xong xoay người muốn đi, Đông Lai một phen nắm lấy cổ tay y, lạnh giọng nói: "Ngươi đây là đang uy hiếp ta?!"

Ấn Vân Mặc vẻ mặt bất đắc dĩ lẫn vô vị: "Ta lấy cái gì để uy hiếp ngươi? Hiện giờ thế cục đã rõ ràng, ngươi và ta lại không cam nguyện bắt tay hợp tác. Khốn tắc thì hại cả hai, phá tắc thì cùng có lợi, ta không biết Thần quân còn cố chấp cái gì."

"Cùng ta bắt tay hợp tác, ngươi lại không cam nguyện như vậy?" Đông Lai hỏi lại.

Ấn Vân Mặc cảm thấy năng lực bẻ cong ý nghĩa của hắn chính là độc nhất vô nhị, lại còn vẻ mặt tức giận như thể vô cớ bị vũ nhục, thật là làm y rất muốn hộc máu: kiếp trước quen biết Đông Lai trăm năm, chỉ cảm thấy đối phương cường đại lại ít lời, đối với y đa phần là dung túng lấy lòng, chưa từng gặp qua sắc mặt bá đạo bực này.

"Đông Lai Thần quân..." Y tình chân ý thiết trả lời "...Từ đầu tới cuối đều là ngươi châm chọc ta, vũ nhục ta. Người không muốn hợp tác kia rõ ràng là ngươi. Ngươi có thể tiếp tục trả thù, nhưng thỉnh không cần càn quấy, ta còn phải trở về tìm phương pháp khác. Lại nói, nếu ngươi cảm thấy thân thể kiếp trước của ta thú vị như vậy, cứ việc cầm chơi đi, dù sao hiện giờ ta cũng không cảm thụ được."

Đông Lai bị y chặn họng đến nhất thời nói không nên lời.

Ấn Vân Mặc tránh thoát tay hắn, trong mộng cảnh xuất ra một cái kẽ hở tựa như đường ra, đang muốn đưa chân bước qua, phía sau truyền đến thanh âm Đông Lai trầm trọng dị thường: "Đứng lại! Ai cho phép ngươi đi?"

Khóe miệng Ấn Vân Mặc vút qua một nét cười, quay đầu lại rất có thành ý mà nói: "Nếu không, chúng ta lại thương lượng một chút?"

Mộng cảnh dường như cùng tâm tình ăn khớp với nhau, hiện ra một cái án, hai cái bồ đoàn, hai người khoanh chân ngồi đối diện. Trên bàn có một bình trà, hai cái chén, một mâm tiên quả thập cẩm, còn có một bình Bạch Liên hoa vừa hái, mùi hương thanh nhã. Ấn Vân Mặc cầm ấm, rót một chén linh trà nóng hôi hổi cho hai bên, đối với bầu không khí ung dung hòa hảo này có chút hài lòng: "Thần quân ngươi xem, như vậy thật tốt, có chuyện từ từ nói đi."

Đông Lai mắt lạnh nhìn y, ngón tay nhúc nhích, tựa hồ lại muốn bóp cổ y.

"Không quản còn bao nhiêu oán hận chất chứa chưa tiêu, chúng ta trước hãy để qua một bên, đồng lòng tìm đường ra." Ấn Vân Mặc uống một hớp trà "Trước hãy nói bản tầng quy tắc, chắc chắn là trao đổi hồn phách. Ta đánh giá ngay cả ngươi cũng không thể đổi trở lại, cho dù là cầu đến Tử Vi Đế quân bên kia cũng không có cách nào. Huống hồ, 'Tử Vi Đế quân' đó cũng là hoá thân của quy tắc tháp giới. Hiện giờ thân nằm trong trận địa địch, toàn thể đều là địch nhân, chỉ có hai ta là đồng đội."

Thần sắc Đông Lai thoáng dịu đi một chút.

Ấn Vân Mặc thân mật đẩy một chén trà khác tới trước mặt đối phương, tiếp tục nói: "Nếu không đổi được trở lại, cũng chỉ có thể tiếp tục sắm vai như cũ. Thần quân hẳn là phát hiện, khi 'Long thần' và 'Lâm Ương' chạm mặt, hành động của chúng ta sẽ hoàn toàn bị quy tắc kiềm chế. Nói cách khác, chúng ta thực khó thông qua không kết giao, không ở chung hoặc là làm ra một lựa chọn khác có thể thay đổi tình thế phát triển. Ít nhất trên phương diện chính khó có thể thay đổi, nhưng không biết có thể nỗ lực tác động vào các chi tiết hay không? Thí dụ như nói, ngươi ủy thác người nào đó giấu Thiên Phong kiếm vào nơi bí mật, vì thế đến ngày 'Lâm Ương' mời 'Long thần' đi thám hiểm bí cảnh, 'Lâm Ương' sẽ không thể mang Thiên Phong cùng đi, dĩ nhiên cũng sẽ không trọng thương Long thân. Thần quân cảm thấy thử làm như vậy, có được hay không?"

Toàn bộ quá trình Đông Lai mặt không đổi sắc nhìn y, tựa hồ như thất thần, đợi cho y hỏi "Có được hay không" bèn cười nhạt: "Chân chính trọng thương bổn tọa, là Thiên Phong thôi sao?"

"... Ta chỉ là làm cái ví dụ, xem xem thay đổi một chút chi tiết, tích lũy lại có thể thay đổi kết cục cuối cùng hay không. Thần quân hà tất lôi ra mà nói hắn?" Ấn Vân Mặc cảm thấy có một đồng đội hỉ nộ bất thường như vậy cũng đủ mệt tâm.

Đông Lai đột nhiên ảm đạm cười "Vậy ngươi cần gì phải tránh, cố ý bỏ qua một điểm trọng yếu nhất: bản tầng quy tắc là Cầu bất đắc. Chỉ cần cầu được, lập tức phá giải!"

Ấn Vân Mặc á khẩu không trả lời được.

"Nói cho cùng, ngươi vẫn là đối với ta vô tình, thậm chí cũng không nguyện ý cùng ta thử một chút, nhìn xem có khả năng hay không?"

"... Ta đã có Huyên nhi."

"Đến tột cùng muốn ta nói mấy lần ngươi mới hiểu? Ấn Huyên căn bản không thể độc lập tồn tại. Hắn là một mẩu hồn phách của ta, chỉ là một ảo ảnh thần thức, là hoa trong gương trăng trong nước. Hiện giờ chính chủ ngay trước mặt ngươi, ngươi lại muốn bỏ gốc lấy ngọn; Vốn chỉ là một việc đơn giản, ngươi lại nhất định để tâm vào chuyện vụn vặt, tự tìm khổ mình!"

Ấn Vân Mặc trầm mặc. Một lát sau, y thẳng lưng, hai tay đoan chính đặt trên đầu gối, nghiêm nghị chính sắc: "Thần quân cho rằng, giữa hai người, tình là gì?"

Không đợi Đông Lai trả lời, y tiếp tục nói: "Là một loại cảm giác cộng minh, một đoạn ký ức hai người cùng trải qua. Đây chính là nền tảng. Hai người quan tâm, quyến luyến, không muốn chia lìa, cuối cùng muốn nắm tay nhau cả đời. Mà giữa ta và ngươi, ngay cả một viên gạch nền tảng đều không có, như thế nào đất bằng mà dựng lầu cao? Huống hồ, hiện giờ ta cùng với Huyên nhi lưỡng tình tương duyệt, hoàn toàn không thể dung nạp người ngoài. Cho dù Thần quân và Huyên nhi là cùng hồn phách, ở trong mắt ta, vẫn là bên thứ ba như trước. Đương nhiên, ta cũng có thể vì phá giải quy tắc lấy giả diễn thật, có không ít đạo pháp, bí dược thậm chí cổ độc, có thể khiến một người nháy mắt luyến ái một người khác. Nhưng mà làm như vậy, Thần quân có thể cam lòng sao? Không phải là ta để tâm vào chuyện vụn vặt, mà là ngươi không chịu buông tay."

Đông Lai nhìn sát y, ánh mắt lợi hại khiếp người, lại sâu thẳm khó lường: "Ngươi muốn ta buông tay như thế nào? Lần thứ hai tự phong bế thần thức, giao thân thể và hồn phách cho Ấn Huyên, hy sinh chính mình để thành toàn cho các ngươi thành một đôi thâm tình uyên ương?"

Ấn Vân Mặc thở dài: "Không, ta chưa từng nghĩ qua như vậy. Nói một câu chân tâm, Đông Lai, chính ta cũng không biết hết thảy phải kết thúc sự việc lộn xộn này như thế nào. Quả thật, ta muốn cùng Huyên nhi một chỗ, nhưng tuyệt không thể lấy ngươi làm vật hy sinh. Ta rất muốn tìm biện pháp vẹn toàn đôi bên, nhưng hiện nay ta còn chưa tìm được, chỉ có thể tạm thời để như vậy."

Đông Lai thật lâu không nói. Phía trên thạch bàn, hoa nở đầy trời, đẹp một cách huyễn hoặc. Giữa không gian tràn ngập hương hoa phiêu tán, cánh hoa theo gió bay xuống đầy bàn, nửa chìm nửa nổi trong chén trà. Đông Lai nhìn cánh hoa trong chén, tựa như trong lòng xúc động, bật thốt lên nói: "Kỳ thật..."

Ấn Vân Mặc đột nhiên ngưng thần cảm ứng "Mộng cảnh sắp tan, ta phải rời đi trước khi bị 'Lâm Ương' phát giác." Y vội vàng chắp tay nói: "Ta cáo từ trước, có gì nói sau vậy." Ống tay áo nhẹ phất lên, thân ảnh chợt biến mất.

Thạch bàn, bình hoa, mâm trái cây, chén trà tan thành mây khói theo xuân mộng, Đông Lai một mình ngồi trong tâm thức của "Lâm Ương", phát ra một tiếng cười vừa giễu cợt vừa chua xót.

——

Ra khỏi "Lâm Ương" mộng cảnh, Ấn Vân Mặc vẫn chưa vội tỉnh lại, mà tiến nhập vào tự thân mộng cảnh.

"Diêu Quang" Y hỏi trường tiên quay quanh bên hông "Mới vừa rồi ngươi cũng nghe được, ngươi cảm thấy Đông Lai đến tột cùng là có ý gì? Đổi lại là ta, vô cớ bị người lừa dối lợi dụng, rút gân lột da, ắt hẳn đối với người đó phải hận thấu xương. Cho dù đối phương muốn tạ tội bồi thường như thế nào, nhiều nhất chỉ có thể giảm bớt cừu hận của ta, cũng không triệt tiêu được khúc mắc; Cho dù không còn là địch, cũng tuyệt đối không thể lại làm bạn hữu, đừng nói gì đến đạo lữ. Ta không nghĩ tới Đông Lai lại cố chấp như thế, làm ta cảm thấy có chút... bất an."

Diêu Quang nghe vậy mừng rỡ, thầm nghĩ ta đang lo nên làm thế nào để nhắc nhở Chủ thượng cẩn thận, lúc này cơ hội đã đến, lập tức đồng ý nói: "Chủ thượng lo lắng rất đúng. Hành động này của Đông Lai không hợp lẽ thường, có lẽ có nhiều tầng hàm nghĩa sâu xa khác. Mặt khác, Diêu Quang có câu này không thể không nói, mong Chủ thượng thứ tội."

"Nói đi, giữa ngươi và ta có cái gì không thể nói chứ."

"Chủ thượng chẳng lẽ không cảm thấy, Ấn Huyên và người trước đó không giống nhau sao? Ý ta nói không phải là tu vi hoặc khí thế, mà là... ánh mắt. Lúc ta vẫn là Tả Cảnh Niên, Ấn Huyên nhìn Chủ thượng ánh mắt là trong nóng ngoài lạnh, tuy rằng trên mặt bày ra oán giận ghét bỏ, bên trong lại là tràn đầy quyến luyến. Mà ở tầng thứ sáu Oán tương hội kia, khi Ấn Huyên lấy thân Kim Long lần thứ hai xuất hiện, ánh mắt nhìn Chủ thượng lại có vẻ bất đồng. Dưới vẻ chân thành thâm tình mặt ngoài, là dao động mâu thuẫn bất định cùng chút gì đó không thể xác định. Ta ẩn ẩn cảm thấy hắn có tâm tư khác. Vả lại phần tâm tư này giấu kín cực sâu, hắn đến tột cùng là che dấu cái gì? Mà mới vừa rồi ánh mắt Đông Lai nhìn Chủ thượng, băng lãnh oán nộ giấu dưới mâu thuẫn cùng tối tăm, lại vô cùng giống Ấn Huyên trước đó không lâu. Chuyện này không khỏi làm ta càng thêm hoài nghi, Đông Lai và Ấn Huyên, đến tột cùng chỉ là một người thôi sao?"

"Bọn họ cùng hồn cùng thể, nói là cùng một người cũng không sai." Ấn Vân Mặc nhanh chóng đáp.

"Chủ thượng biết rõ Diêu Quang không phải là ý này. Ta chỉ là muốn nhắc nhở Chủ thượng, Long tộc tính nóng hẹp hòi, cẩn thận ăn miếng trả miếng."

Đầu Ấn Vân Mặc như bị một thùng băng tuyết hắt vào, nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Diêu Quang nói đến nước này, y cũng không thể vờ như không có việc gì. Chẳng lẽ bản thân y không từng hoài nghi như vậy sao? Chỉ là thật vất vả mới có thể gặp lại Huyên nhi, niềm vui mừng và thỏa mãn tựa như tuyết trắng phủ trên mặt đất. Về phần dưới lớp tuyết kia là chiến trường phơi thây, hay là đầm lầy khí độc hoành hành, y nhất thời cũng không thèm chú ý.

Hiện giờ nghĩ lại, lại cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có: nếu Đông Lai liên tiếp nói "Ấn Huyên căn bản không tồn tại" đều không phải là lời cực đoan không xác thực, mà là một loại ám chỉ cảnh cáo. Như vậy có nghĩa "Ấn Huyên" và mọi thứ liên quan đến hắn, bao gồm cả ý thức, tình cảm, nhân sinh mà hai người họ từng trải qua, đều đã bị một cái thần niệm cường đại khác triệt để cắn nuốt rồi hay không? Mà "Ấn Huyên" xuất hiện trước mặt y, chẳng qua chỉ là Đông Lai huyễn hóa ra dung mạo giống nhau mà thôi?

Ấn Vân Mặc càng nghĩ, càng cảm giác như rơi vào hầm băng, cả người phát run. Y cầm trường tiên bên hông thật chặt, tựa hồ muốn dựa vào điều duy nhất này để mà đứng vững.

Diêu Quang cảm ứng được tâm tình của y, vạn phần đau lòng, nhưng cũng không hối hận. Tục ngữ nói đau dài không bằng đau ngắn, so với lúc cuối cùng bị hủ độc ăn mòn tận xương, không bằng một nhát rạch miệng vết thương đang giả vờ khép lại kia, nhanh chóng bài trừ hết dịch độc bên trong thật sớm.

Ấn Vân Mặc há to miệng thở hổn hển, tựa như gắng gượng triệu tập lãnh tĩnh và lý trí từ khi sinh ra tới nay, trấn áp thức hải đang kịch liệt rung chuyển bên trong, hồn phách thậm chí bởi vậy sinh ra từng vết rạn nứt rất nhỏ. Không biết qua bao lâu, y rốt cục dần dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt trắng bệch cũng khôi phục chút huyết sắc, mệt mỏi thở dài, nói: "Suýt nữa ta đã tán ba hồn bảy vía!"

Diêu Quang lúc này mới ý thức, Chủ thượng đã trải qua một kiếp hung hiểm cỡ nào: Hắn đã đánh giá thấp tình cảm của Chủ thượng đối với Ấn Huyên, thế cho nên cái "đau ngắn" này cơ hồ đã trở thành nỗi đau nát tâm xé hồn!

"Chủ thượng... !" Hắn lo sợ không yên mà kêu.

"Chuyện không liên quan đến ngươi, cũng là ta lừa mình dối người." Ấn Vân Mặc vẻ mặt thảm đạm, thấp giọng nói "Nhưng mà cho đến lúc này, ta còn ôm một đường hy vọng. Hy vọng là những điều phỏng đoán của chúng ta đều sai lạc. Trừ phi ta tự mình chứng thực, Huyên nhi quả thật đã không còn tồn tại, hết thảy đều là quỷ kế của Đông Lai. Nếu không ta sẽ không hết hy vọng."

Diêu Quang lo lắng hỏi: "Từ nay về sau Chủ thượng tính toán làm như thế nào?"

"Tiếp cận Đông Lai, chỉ có cách thân cận hắn, mới có thể phát hiện ra sơ hở. Hắn không phải là oán ta vô tình, ngay cả một chút cơ hội đều không cho sao? Ta sẽ cấp cho hắn cơ hội này, nhìn xem cuối cùng là ta lo sợ không đâu, hay là âm mưu hắn tỉ mỉ bày ra."

--------------Sentancuoithu---------

Continue Reading

You'll Also Like

204K 9.9K 56
ငယ်ငယ်ကတည်းက ရင့်ကျက်ပြီး အတန်းခေါင်းဆောင်အမြဲလုပ်ရတဲ့ ကောင်လေး ကျော်နေမင်း ခြူခြာလွန်းလို့ ကျော်နေမင်းက ပိုးဟပ်ဖြူလို့ နာမည်ပေးခံရတဲ့ ကောင်မလေး နေခြ...
506K 1.2K 3
This book has been removed from Wattpad.
1.2M 38.3K 70
HIGHEST RANKINGS: #1 in teenagegirl #1 in overprotective #3 in anxiety Maddie Rossi is only 13, and has known nothing but pain and heartbreak her ent...
16.1K 454 41
She's the girl that would do anything for you and everything, they fall inlove kahit hindi sila tanggap na ibang tao, hindi nila pinakinggan ang mga...