[BHTT][Trọng Sinh][Tự Viết] C...

נכתב על ידי yenvu18

1.7M 96.6K 5.5K

Tên truyện: Chị dâu, nhìn em một chút! Tác giả: yenvu18 Thể loại: 1x1, incest, đô thị, tình hữu độc chung, tr... עוד

Văn Án
Chương 1: Ái thương
Chương 2: Trọng sinh
Chương 3: Cha, mẹ, thật may người còn sống
Chương 4: Không mắc sai lầm
Chương 5: Nhìn nhận
Chương 6: Tiểu tam đến tận ngõ
Chương 7: Quyết định ly thân
Chương 8: Làm lại từ đầu
Chương 9: Sếp của tớ thật đẹp
Chương 10: Bạn chung phòng
Chương 11: Loli x Ngự tỷ, nhãn cấm luyến
Chương 12: Kim ốc tàng kiều
Chương 13: Nợ tình
Chương 14: Ngũ vị tạp trần
Chương 15: Say tình
Chương 16: Sủng ái
Chương 17: Giận
Chương 18: Cùng nhau xem bói
Chương 19: Không chỉ cô loạn
Chương 20: Phát sinh quan hệ rồi!
Chương 21: Sắc đỏ của hoa
Chương 22: Dối mình, dối người
Chương 23: Thuốc của chị dâu
Chương 24: Với em
Chương 25: Ngọt ngào như mật
Chương 26: Xin lỗi? Được!
Chương 27: Ngoại trừ con ra, ai cũng bẩn
Chương 28: Heo của Lục Lăng
Chương 29: Của tôi thôi nhé?
Chương 30: Máu đỏ như hoa
Chương 31: Đừng động đến con bé
Chương 32: Ân oán chất chồng
Chương 33: Buông hay không?
Chương 34: Cưỡng đoạt
Chương 35: Robot nói chuyện yêu
Chương 36: Tin dữ
Chương 37: Dựa đầu vào vai em, được không?
Chương 38: Tết đến rồi
Chương 39: Người ấy là ai?
Chương 40: Ghen tuông ngầm
Chương 41: Khách đến nhà
Chương 42: Bị lừa
Chương 43: Em muốn như thế?
Chương 44: Mua xe
Chương 45: Dâu tây
Chương 46: Tình yêu như cơn mưa
Chương 47: Sự đơn giản trong đời
Chương 48: Hạnh phúc
Chương 49: Ôn nhu của nữ nhân
Chương 50: Kiếp số
Chương 51: Tân nương
Chương 52: Bỏ lại
Chương 53: Nước mắt của ai lặng lẽ?
Chương 54: Cứ lười cùng nhau nhé
Chương 55: Dì Cách ghen
Chương 56: Không thể như thế
Chương 57: Tại tôi tất cả
Chương 58: Không phải con bé
Chương 59: Cơm nhà đã nguội
Chương 60: Cám ơn con
Chương 61: Để em yêu chị
Chương 62: Ái tình là đau khổ
Chương 63: Suy nghĩ độc đoán
Chương 65: Căn hộ thông minh
Chương 66: Sự tự ti
Chương 67: Nữ nhân ngốc
Chương 68: Dối lừa
Chương 69: Yêu là gì?
Chương 70: Mật
Chương 71: Đầu quân về Hình
Chương 72: Lam Lan mê ngủ
Chương 73: Chỉ yêu thôi được không?
Chương 74: Người hữu tình trong thiên hạ
Chương 75: Nếu người chỉ là giấc mơ
Chương 76: Dì là heo ngốc
Chương 78: Quyến luyến
Chương 78: Là cả cuộc đời
Chương 79: Thụ thương
Chương 80: Để dì giải quyết
Chương 81: Trang trại
Chương 82: Trang trại (2)
Chương 83: Sinh nhật Hiên
Chương 84: Không phải thì không phải
Chương 85: Ngọc Hiên lơ đễnh
Chương 86: Trên đỉnh vinh quang
Chương 87: Tầm Hoan, Minh Hạo
Chương 88: Em bỏ nghề
Chương 89: Cảm giác kì lạ
Chương 90: Ngọt ngào
Chương 91: Hồi đầu
Chương 92: Gắn kết
Chương 93: Giao chị cho em
Chương 94: Thề hẹn
Chương 95: Cùng quân già đi (Hoàn)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (2)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (3)
Ngoại Truyện: Lăng Cách cố mộng (4)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (5)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (6)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (7)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (8)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (9)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (10)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (11)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (12)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (13)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (14)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (15)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (16)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (17)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (18)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (19)
Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (20)

Chương 64: Nữ nhân mềm lòng

12.3K 860 18
נכתב על ידי yenvu18

Những mâu thuẫn của Ngọc Hiên và Huệ Gia cứ thế đẩy lên cao, nàng không thể nào chịu được sau vụ kia Huệ Gia vẫn lén lút nàng đi làm việc cho Duyệt Nhiên. Nàng lo sợ cho tính mạng của Huệ Gia, nhưng Huệ Gia dường như chẳng để tâm đến, báo hại Ngọc Hiên càng ngày càng bực tức, càng ngày càng trở thành bà cô nóng tính.

Hai người cãi nhau nhiều đến mức có những khi Ngọc Hiên cả tuần cũng không nhìn đến mặt Huệ Gia, nàng không biết làm sao mình có thể uốn nắn được đứa trẻ này, Huệ Gia vẫn còn quá trẻ con, hiếu thắng. Mà việc nuôi dạy một đứa trẻ không phải điều dễ dàng.

"Ngọc Hiên... Chị nhìn tin nhắn một chút đi được không."

Tin nhắn của Huệ Gia nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Ngọc Hiên tức tối xóa đi, cha cô đứng ở cửa thấy cô như vậy bèn cười trêu, "Lại giận nhau?"

"Cha..." Ngọc Hiên đi lại chỗ ông, thật sự mà nói cha của Ngọc Hiên không hề phản đối chuyện Ngọc Hiên yêu chính em chồng của mình, sau sự kiện của Khải Tập, ông lúc nào cũng để nàng tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm. Vì ông biết mình có cản cũng không nổi.

Ông mỉm cười, "Sao cơ? Nó lại chọc con giận?"

Huệ Gia là một đứa trẻ tốt, ông cảm nhận như thế, chẳng qua, đứa trẻ này vẫn chưa trưởng thành. Tính tình vẫn là một đứa trẻ con trong đầu đầy hoài bão, khát vọng về một tương lai không thực, con gái của ông có thể thay đổi không, tất cả đều tùy thuộc vào con bé.

"Cha, Huệ Gia còn trẻ con quá. Con bé không nghĩ đến chuyện đó có đúng hay không, chỉ chăm chăm làm thôi." Ngọc Hiên thật sự rất tức giận, nàng lớn đến tuổi này chỉ mong yên ổn mà sống, cần gì phải giàu có hơn người, quyền khuynh thiên hạ. Cái nàng cần là chân tình, chỉ duy nhất một thứ, Huệ Gia là không biết hay giả vờ không biết?

Cha của Ngọc Hiên vỗ vỗ vào đầu cô hai cái, nói rằng, "Trẻ con mà, giống hệt ngày xưa con đòi cưới Khải Tập, cũng khí thế hiên ngang. Lớn lên một chút sẽ thay đổi thôi."

"Cha còn nói giúp cho Huệ Gia!" Ngọc Hiên phụng phịu má, nàng thật sự chỉ muốn phá cho hư cả thiên hạ này, để Huệ Gia thay đổi tâm tính, trở về làm một người bình bình an an sống với nàng. Nhưng nàng bất lực, Huệ Gia quá mức cứng đầu!

Cha của Ngọc Hiên chỉ dặn dò thêm đôi câu, sau đó trở về phòng của mình. Chuyện của hai đứa nhỏ, tốt nhất là để hai đứa tự giải quyết. Người lớn sẽ có góc nhìn khác, nói ra nói vào lại làm hỏng chuyện.

Cũng cuối mùa thu, cha của Ngọc Hiên qua đời. Đó là điều Ngọc Hiên biết, nhưng biết trước cũng không thể khiến Ngọc Hiên không đau lòng. Nàng lại lặng lẽ tổ chức tang lễ cho cha mình, Huệ Gia ở bên cạnh nàng cả ngày cả đêm để phụ việc, hai người lẳng lặng không nói gì, sự im lặng như khiến cả hai người ngày càng xa cách hơn.

"Chị, cái này..." Huệ Gia cầm một xấp giấy tiền vàng mã đưa cho Ngọc Hiên, Ngọc Hiên yên lặng nhận lấy, nàng châm lửa rồi đốt chúng, lầm bầm trong miệng tên của cha mình.

Đám tang của cha Ngọc Hiên, Tử Cách cũng đến. Hôm đó cô thôi không tìm kiếm Lục Lăng nữa, chỉ quanh quẩn ở đám tang giúp cho Ngọc Hiên. Cô nghĩ Ngọc Hiên cũng không có kinh nghiệm như mình, thế nên lúc nào cũng ở bên cạnh chở che, dù lúc này cô chẳng còn gì khác trong tâm trí ngoại trừ việc tìm kiếm Lăng Nhi.

Sau đám tang, Ngọc Hiên thật sự rời xa Huệ Gia. Nàng nghĩ mình nên để cho Huệ Gia một khoảng cách để tự hình thành nhân cách cá nhân, mặc dù rời xa Huệ Gia không khác gì đem thịt da trên người nàng cắt xuống, nhưng nàng nói không nổi nữa rồi.

Lâm Tuyết đã bắt đầu vào học ở trường y thành phố, lúc nào cũng ra vẻ chững chạc rồi, vậy mà Huệ Gia vẫn như một chú mèo lông bông. Càng nghĩ Ngọc Hiên càng giận Huệ Gia, nếu con bé yêu nàng, đáng lẽ ra phải nghe theo lời khuyên của nàng mới phải. Nàng chặn số điện thoại của Huệ Gia, đi làm về liền đóng chặt cửa nhà, không đón bất kì ngoại nhân nào đến. Cho đến khi Huệ Gia dám khẳng định bỏ thứ công việc kia nàng mới có thể bỏ qua cho Huệ Gia, nàng dặn bản thân mình không được mềm lòng nữa.

Tháng chín trời mưa, Ngọc Hiên đi làm về liền bung dù đi ra khỏi công ty, đợi tài xế của mình đến. Trời mưa này làm nàng nhớ đến người nàng yêu, người cùng nàng ngắm những hạt mưa rơi vào ngày rảnh rỗi, cùng nàng nhảy một điệu valse chậm, cùng nàng hôn, cùng nàng nắm tay, hẹn một đời không rời xa.

Nhưng nàng đã rời xa người nàng yêu, tất cả cũng chỉ vì Huệ Gia vẫn còn quá trẻ con, quá cứng đầu. Nàng làm tất cả cũng chỉ vì Huệ Gia, nhưng Huệ Gia làm tất cả chỉ vì tương lai, mặc dù con đường đó có thể dẫn đến kết quả xấu nhất. Nàng giận, giận thật sự.

Mưa ngày càng dày, đến nỗi chiếc ô của Ngọc Hiên cũng chao đảo trong gió. Nàng ra sức vịn chiếc ô lại, ngước đầu lên thì thấy người kia đứng trước mình, gương mặt vẫn ngây ngô như ngày nào. Huệ Gia cầm một chiếc ô màu đỏ nhạt, đứng dưới mưa nhìn nàng. Ánh mắt của Huệ Gia, nàng không dám nhìn thẳng vào, nàng sợ bản thân mình bị chìm đắm trong ấy.

"Mưa sao không đứng vào trong? Gió thổi bay chị mất thì sao?" Huệ Gia lo lắng, nàng vươn tay định chạm vào má Ngọc Hiên nhưng Ngọc Hiên nhanh chóng nghiêng đầu tránh khỏi.

"Cám ơn, nhưng tài xế của tôi đến ngay." Ngọc Hiên mỉm cười một cái ra vẻ thất lễ, sau đó đi về phía bên phải đợi tài xế của mình. Huệ Gia cũng đi theo nàng, một người trốn, một người truy. Một người ra sức ủi an, một người mãi ôm hờn dỗi.

Huệ Gia nắm lấy cánh tay Ngọc Hiên, nói, "Chị, lần này em hứa với chị không bao giờ gặp lại họ nữa. Ngọc Hiên, chị đừng giận em được không?"

Ngọc Hiên yên lặng không nói, ánh nhìn vẫn xa xăm vô định.

"Ngọc Hiên... Xa chị em chẳng còn gì cả. Ngọc Hiên, đừng giận em nữa được không? Em chẳng cần gì cả, em chỉ cần chị thôi. Em sẽ ngoan, chị đừng giận em, đừng bỏ mặc em." Huệ Gia đi lại gần Ngọc Hiên hơn, nàng buông hẳn chiếc ô của mình xuống, hai tay níu giữ một cánh tay của Ngọc Hiên.

Lòng của Ngọc Hiên thót lên một cái, không được mềm lòng, không được mềm lòng. Ngọc Hiên tự nói với bản thân mình. Mưa vẫn rơi xuống, ướt đẫm mái tóc của Huệ Gia, ướt luôn cả chiếc váy màu vàng nhạt Huệ Gia đang mặc trên người, Ngọc Hiên cắn môi mình, không được mềm lòng. Mềm lòng là một trạng thái của sự ngu ngốc, không được mềm lòng.

"Ngọc Hiên, xin chị." Huệ Gia cắn chặt môi mình, bộ dạng muốn nói nhưng lại luống cuống không biết nói làm sao.

Xe của Ngọc Hiên rốt cuộc cũng đến, nàng dằng tay mình ra khỏi tay Huệ Gia, sau đó leo vào bên trong xe. Tài xế Lưu thấy Huệ Gia đứng ngoài mưa bèn lo lắng nói với Ngọc Hiên, "Tiểu thư đứng ngoài mưa... Chuyện gì xảy ra vậy phu nhân?"

"Chú chạy đi." Ngọc Hiên dằn lòng mình lại, kêu tài xế Lưu chạy xe đi.

Xe vừa chạy lên chưa được một mét Ngọc Hiên lại hét lên, "Khoan đã..."

"Chuyện gì ạ phu nhân?"

"Lui xe lại đi chú, mưa như vậy con bé sẽ bệnh mất."

Tài xế Lưu cười thầm trong bụng, lui xe lại đón Huệ Gia. Huệ Gia vốn tưởng rằng xe đã đi rồi, không ngờ xe lại lui đến chỗ nàng. Nàng cười thật sáng lạng, sau đó ngồi an vị bên trong xe. Ngọc Hiên còn lo cho nàng, đó là một tín hiệu tốt.

"Cám ơn chị." Huệ Gia vui vẻ nói.

Ngọc Hiên yên lặng nhắm mắt lại dưỡng thần, cám ơn khỉ mốc, cám ơn cả tổ tông nhà em! Đồ Huệ Gia hư đốn.

המשך קריאה

You'll Also Like

2.9K 134 25
Cưới trước yêu sau Trong ngọt có ngược Ôn nhu công Tằng luật sư Dịu dàng thụ Dụ minh tinh 125 chương hoàn. HE.
15.6K 668 18
Một chương là một truyện khác nhau nha mọi người, mong mọi người không chê
207K 5.3K 52
Tôi tình nguyện tin vào định mệnh để có thể một lần nữa được gặp người. Kiếp trước tôi không thể gặp người sớm hơn nhưng kiếp này thì đủ. Tôi vĩnh vi...
50.7K 4.3K 86
MỸ NHÂN TÂM KẾ Tác giả: Cam Lai Thể loại: Bách hợp, cổ đại, chiến trường tranh đấu, 1x1. "Thiên hạ này cũng có lúc khuynh tẫn, thế gian này cũng có n...