(Seulrene) Lặng lẽ yêu em (Se...

By DoanNgoc92

16.8K 1.1K 37

Ghi chú của tác giả (Các bạn nên đọc trước khi xem fic): Fic này mình viết hình tượng của Seul Gi sẽ khác so... More

Chương 1: Bae Joo Hyun
Chương 2: Cảm xúc của Bae Joo Hyun
Chương 3: Kang Seul Gi
Chương 4: Không thể chạm vào
Chương 5: Ghen
Chương 6: Người yêu cũ
Chương 7: Ký ức của Wendy
Chương 8: Bàn tay ấy không thuộc về tôi
Chương 9: Những ký ức tớ luôn nhớ mãi
Chương 10: Ngắm anh đào và ăn táo
Chương 11: Giấc mơ dở dang
Chương 12: Seung wan, tớ xin lỗi
Chương 13: Chị yêu cậu ấy mà
Chương 14: Sao chị mãi không ngủ thế?
Chương 15: Nỗi đau người đến sau
Chương 16: Yêu thương tàn nhẫn
Chương 17: Cơn giận của Bae Joo Hyun
Chương 18: Nguyện ước không thành
Chương 19: Sinh nhật vui vẻ
Chương 20: Tâm tình như gió
Chương 21: Vứt bỏ lòng tự trọng
Chương 22: Cậu yêu chị ấy mà
Chương 23: Thay đổi
Chương 24: Yêu không toan tính
Chương 25: Những hồi ức cũ
Chương 26: Tấm rèm cửa màu nhung đỏ
Chương 27: Cú đánh bất ngờ
Chương 28: Gặp lại
Chương 30: Quyết định của Bae Joo Hyun
Chương 31: Nụ hôn đầu tiên

Chương 29: Trở về

477 32 0
By DoanNgoc92

Jina xăm soi nhìn tấm hình của nhóm Red Velvet mà cô xin được từ bà chủ tiệm tạp hóa mấy hôm trước. Cô nhìn rất kỹ người con gái đó, dáng người cao ráo, khí chất thanh tao, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ với mái tóc đen dài như nhung, đôi mắt nâu rạng ngời tràn đầy sức sống và nụ cười hiền lành của chị thật tươi trẻ biết bao.

Jina nhớ rồi, đây là nhóm nhạc thần tượng cực kỳ nổi tiếng mà những người bạn học trước đây của cô rất hâm mộ. Họ trao đổi đĩa nhạc lẫn poster cho nhau, bàn luận rất sôi nổi về những bài hát mới và những cô bạn học cực kỳ hâm mộ cô ca sĩ đó, cô ca sĩ có đôi mắt nâu trong veo. Thế mà tại sao Jina không nhận ra, trong suốt 6 năm dài chung sống với chị, tại sao cô lại không nhận ra, tại sao chứ?

Jina quẹt nước mắt, cô lại nhớ đến lần đầu tiên gặp chị. Chị mặc trên người một chiếc áo sơ mi xám đen đã bị rách tả tơi, để lộ cơ thể trần bầm tím, hằn lên nhiều vết cắt đẫm máu, ngập sâu vào da thịt. Máu thấm đầy lớp vải mỏng manh, rách rưới, dù ướt sũng nước nhưng cô vẫn nhận ra đó là máu. Những sợi tóc của chị rối bù, bờ môi khô rạn bị sưng tấy tím bầm, khuôn mặt bầm dập, chồng chéo những vết cắt nông sâu. Với hình dáng như vậy, Jina không nhận ra đây là cô ca sĩ nổi tiếng cả nước là đúng, nhưng mà sau đó, suốt cả thời gian sau đó, tại sao cô vẫn không nhận ra chứ?

Jina thở dài. Nếu năm xưa cô gặp Seul Gi trước, định mệnh của cô có thay đổi chăng?

"Joo Hyun"

Jina nghẹn ngào gọi tên Seul Gi. Hai mắt cô mở to trong làn nước mắt. Rồi cô bật cười, đến cả tên thật của chị ấy mình còn không biết, vậy mà đòi yêu người ta. Jina nhìn về phía góc phòng, nơi bộ quần áo màu nhung đỏ mà cô mua cho Seul Gi vẫn còn treo ở đó, nhưng người thì đã đi rồi.

Seul Gi đã đi cùng những người thân thực sự của mình vào sáng hôm đó, buổi sáng ngay sau cái ngày họ đoàn tụ với nhau. Cũng vào tối hôm đó, Jina quyết định phải để Seul Gi đi, cuộc sống thực sự của chị không phải là ở đây, không phải là ở cái làng nhỏ heo hút này và cũng không phải là cô. Jina nói với Seul Gi thật nhiều, thật nhiều và Seul Gi cũng im lặng nhìn cô, giống hệt như mọi cuộc trò chuyện của họ từ trước đến nay. Nhưng hôm nay rất khác, khác lắm, vì đây có thể là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ. Jina không nhớ chính xác mình đã nói gì với Seul Gi, đại khái là cô muốn Seul Gi phải đi về nhà và tìm lại ký ức của mình, tìm lại cuộc sống vốn dĩ thuộc về mình.

Rồi cuối cùng Jina chẳng biết phải nói gì nữa, cô im lặng nhìn Seul Gi và có lẽ hình như Seul Gi cũng hiểu. Chị hôn lên trán cô, một nụ hôn ngọt ngào nhất mà Jina được nhận từ trước đến giờ. Seul Gi thì thầm điều gì vào tai cô, chỉ có âm thanh ư ử hơi nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng. Đối với người khác những âm thanh đó có thể là vô nghĩa nhưng đối với riêng Jina, âm thanh đó rất thân thuộc, nghe chứa chan biết bao tình cảm ấm nồng. Cả hai người ngồi bên nhau rất lâu, cuối cùng khi trời gần sáng, Seul Gi choàng tay ôm cô thật lâu, cô cảm thấy như "chị Joo Hyun" của cô rất lạnh, không chỉ là thể xác mà còn là tâm hồn. Cô chưa từng thấy chị buồn đến thế. Tại sao vậy, cuối cùng thì chị cũng tìm được người nhà của mình, tại sao chị lại buồn đến thế?

Hơn nửa giờ sau, Seul Gi buông cô ra khi chị Joo Hyun thật bước vào nhà và khoác áo choàng lên vai Seul Gi. Lúc đó cô biết thời gian của hai người đã hết, giấc mơ đã kết thúc, chấm dứt tại đây. Những tia sáng mặt trời đầu tiên vừa hé cũng là lúc tiếng máy rầm rập của chiếc xe ô tô phát ra, chị phải đi rồi, Seul Gi ôm Jina chào tạm biệt và làm những động tác tay ra hiệu, dặn cô hãy chờ chị trở về. Jina chỉ kịp nói một câu

“Mọi việc tốt đẹp chị nhé.” 

Chị Seul Gi à, chị phải sống thật tốt đấy, em rất mong một ngày nào đó chị sẽ quay về đây và gọi tên em, em tên là Kim Jina.

...
Tôi nhìn Seul Gi nằm ngủ trên giường, bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Hôm nay, tôi đã đưa Seul Gi đi khám tổng quát, bác sĩ bảo sức khỏe Seul Gi tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ có tinh thần hơi hoảng loạn và sợ sệt một chút, thời gian này nên trò chuyện với em, kể về những chuyện ngày xưa, nên đưa em đi gặp những người thân, những người bạn cũ, những nơi em từng sinh sống để gợi nhớ về ký ức trước đây. Khả năng nói chuyện trở lại của Seul Gi cũng rất lạc quan, bác sĩ bảo chỉ cần tôi cố gắng trò chuyện thật nhiều cùng em thì chẳng bao lâu Seul Gi sẽ nói lại được.

Kể từ ngày gặp lại, tôi dẫn Seul Gi đi khắp nơi. Bắt đầu từ việc đến phòng tập cũ của nhóm, nơi mà chúng tôi đã cùng trải qua khoảng trời thanh xuân tươi đẹp tại đây. Căn phòng cũ nằm trong tòa nhà cũ, cách đây một tháng, giám đốc công ty đã ký quyết định chuẩn bị phá vỡ nó và xây một tòa cao ốc mới hơn. Chúng tôi đến đây vào ban đêm vì phải trốn bảo vệ. Tôi nắm tay em, dắt vào căn phòng tập vũ đạo, những tấm kính vẫn còn nhưng đã ố màu, sàn nhà thì đóng đầy bụi. Tôi lấy điện thoại ra và bật lên giai điệu của bài "Russian Roulette". Tôi mỉm cười hỏi em.

"Em có nhớ giai điệu của bài hát này không?"

Seul Gi ngơ ngác nhìn tôi, tôi biết mình không thể lấy lại ký ức cho Seul Gi trong một sớm một chiều được, thế rồi tôi đặt điện thoại xuống đất và bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc. Suốt nhiều năm qua, những vũ điệu của bài hát ấy vẫn in đậm trong trí nhớ tôi, tôi hi vọng Seul Gi khi nhìn thấy, cũng có thể làm em gợi nhớ được chút gì đó. Nhảy được nửa bài thì đột nhiên Seul Gi bắt đầu chuyển động, rồi em nhảy theo tôi, những động tác tuy khá vụng về nhưng khiến tôi cảm động đến bật khóc. Thế rồi chúng tôi cùng nhau nhảy theo điệu nhạc năm đó. Được hết bài thì tôi ngừng lại nhưng Seul Gi vẫn còn nhảy, mồ hôi rơi thành từng giọt nhưng ánh mắt của em đã bớt đi nét thẫn thờ.

Tôi để bài hát ở chế độ lặp lại, khi bài hát vang lên những giai điệu cuối cùng ở lần phát thứ hai, Seul Gi bỗng trượt chân và té nhào. Tôi vội vàng chạy tới đỡ em, nhưng Seul Gi lại hất tôi ra rất mạnh, như một phản xạ có điều kiện. Tôi lau mồ hôi cho em, kiên nhẫn nói.

"Chị không làm gì em đâu, chị chỉ muốn đỡ em thôi"

Seul Gi vẫn có vẻ ngạc nhiên bởi hành động của tôi nhưng em đã biểu hiện ra những dấu hiệu tin tưởng bằng cách đặt tay lên chân rồi lắc đầu, rồi lại đặt tay lên ngực xoa xoa, sau đó lại để tay lên đầu rồi lại tiếp tục lắc đầu. Có lẽ ngay lúc này, cũng như mọi lúc khác, tôi thấy mình bất lực trước em, bởi vì tôi không biết cách trò chuyện bằng ngôn ngữ của em, tôi đã không biết cả cách nói chuyện với em. Tôi như một kẻ vừa câm vừa điếc không hiểu em đang muốn nói gì. Tôi ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên mặt em,tránh nhìn vào mắt em để không phải nói ra điều suy nghĩ trong lòng.

Tôi luôn hạn chế nhìn vào mắt em để né tránh sự bối rối của mình mỗi khi đến gần em, lúc trước cũng thế, bây giờ cũng vậy, mỗi lần nhìn Seul Gi nhảy, tim tôi lúc nào cũng đập rất nhanh. Tôi sợ rằng mình không kềm chế được bản thân mà vô thức gần gũi em, tôi đã khát khao chạm vào mặt em, vào khuôn ngực đang thở phập phồng, vào cái cổ cao cao của em khi chúng lấp lánh dưới ánh đèn vì những giọt mồ hôi khi em say sưa khiêu vũ. Tôi sợ em sẽ nhận ra tôi khao khát biết bao và sẵn sàng tan chảy vào người em.

Seul Gi bây giờ giống hệt như cái thời em mới mười bảy tuổi, ngây thơ và nhiệt huyết, cái thời mà chúng tôi luôn khiêu vũ cùng nhau để xây dựng ước mơ được đứng trên sân khấu. Cái thời mà em hay gãi đầu bối rối rồi cười ngại ngùng khi mình lỡ nhảy sai một động tác, cái thời mà tim tôi luôn đập rộn ràng khi đến gần lau mồ hôi cho em. Ánh mắt của Seul Gi nhìn tôi bây giờ, hệt như cái nhìn lúc em mười bảy tuổi năm nào. Và lúc này đây, Seul Gi của tôi vẫn mười bảy tuổi nhưng tôi thì đã không còn là cô gái hai mươi mốt tuổi nữa rồi.

Continue Reading

You'll Also Like

1.6M 54.1K 68
In which the reader from our universe gets added to the UA staff chat For reasons the humor will be the same in both dimensions Dark Humor- Read at...
757K 35.5K 58
Taehyung is appointed as a personal slave of Jungkook the true blood alpha prince of blue moon kingdom. Taehyung is an omega and the former prince...
177K 7.3K 51
𝗜𝗡 𝗪𝗛𝗜𝗖𝗛 noura denoire is the first female f1 driver in 𝗗𝗘𝗖𝗔𝗗𝗘𝗦 OR 𝗜𝗡 𝗪𝗛𝗜𝗖𝗛 noura denoire and charle...
308K 17.6K 69
Y/N L/N is an enigma. Winner of the Ascension Project, a secret project designed by the JFU to forge the best forwards in the world. Someone who is...