[BHTT] [Edit] Quan hệ nuôi dư...

By sakura9001

370K 17.8K 541

- Giang Hoài Sương bị mẹ lừa, cứ nghĩ nhận nuôi một cô bé 5 tuổi không ngờ lại là 15 tuổi. - Hứa Đan Lạc cứ n... More

Văn án
Chương 1: Nhận nuôi
Chương 2: Loli
Chương 3: Tiết kiệm
Chương 4: Người nhà
Chương 5: Lưu lại
Chương 6: Mẹ kế
Chương 7: Ôm một cái
Chương 8: Chợp mắt
Chương 9: Tiễn bước
Chương 10: Nắm tay
Chương 11: Về nhà
Chương 12: Chụp ảnh
Chương 13: Thẹn thùng
Chương 14: Đáp ứng
Chương 15: Bánh mì
Chương 16: Vai trò
Chương 17: Xưng hô
Chương 18: Tâm ý
Chương 19: Tồn tại
Chương 20: Ở ngoài qua đêm
Chương 21: Không yêu
Chương 22: Gọi phụ huynh
Chương 23: Khen thưởng
Chương 24: Giáo viên cũ
Chương 25: Khai thông
Chương 26: Đồng lõa
Chương 27: Thời gian
Chương 28: Ghép đôi
Chương 29: Thư tình
Chương 30: Tình hình
Chương 31: Ngu ngốc
Chương 32: Sinh nhật
Chương 33: Yêu
Chương 34: Giả bệnh
Chương 35: Thầm mến
Chương 36: Làm nũng
Chương 37: Phai nhạt
Chương 38: Say rượu
Chương 39: Trộm hương
Chương 40: Du Du
Chương 41: Ghen
Chương 42: Khó chịu
Chương 43: Nổi loạn
Chương 44: Người Mỹ
Chương 45: Ném tiền
Chương 46: Bao che
Chương 47: Bi kịch
Chương 48: Bí mật
Chương 49: Tránh người
Chương 50: Đà điểu
Chương 51: Mua muối
Chương 52: Trốn đi
Chương 53: Sơ sót
Chương 54: Ngủ
Chương 55: Đặt bẫy
Chương 56: Mắc câu
Chương 57: Ngả bài
Chương 58: Trúng độc
Chương 59: Khó chịu
Chương 60: Hôn nhẹ
Chương 61: Điểm mấu chốt
Chương 62: Ràng buộc
Chương 63: Chưa chợp mắt
Chương 64: Cô quạnh
Chương 66: Đáp lại
Chương 67: Công thụ
Chương 68: Mê hoặc
Chương 69: Mộng cảnh
Chương 70: Nghịch vị trí
Chương 71: Ước định
Chương 72: Chấp niệm
Chương 73: Chú ý
Chương 74: Tiến bộ
Chương 75: Lộ tẩy
Chương 76: Ở lâu
Chương 77: Kiên định
Chương 78: Thi đại học
Chương 79: Nhiều chuyện
Chương 80: Mối tình đầu
Chương 81: Nghe trộm
Chương 82: Nguyên nhân
Chương 83: Văn kiện
Chương 84: Thẳng thắn
Chương 85: Uy hiếp
Chương 86: Giằng co
Chương 87: Ký tên (Hoàn)
Phiên ngoại 1: Tề Tử Vũ ôn nhu
Phiên ngoại 2: Nhận nuôi

Chương 65: Vượt tường

4.1K 191 9
By sakura9001

Hứa Đan Lạc chuyển đến nhà Vương Nguyệt Di, ở cùng Vương ba và Vương mẹ đều rất tốt, Vương ba lại là một người nấu ăn rất ngon. Hứa Đan Lạc cảm thấy nếu như mỗi ngày trong lòng có thể bớt nhớ Giang Hoài Sương một ít thì cuộc sống cũng rất tốt.

Thời gian trước sau như một trôi qua rất nhanh, đặc biệt là ngày tháng ôn tập chờ kì thi, thấy còn chưa tốt thì lấy sách ôn tập kĩ thêm một lần nữa, cuộc thi lặng yên đến. Chỉ chớp mắt một cái liền trôi qua mười mấy ngày, chiều hôm đó nộp lên bài thi của môn thi cuối cùng, ngày chia ly của Hứa Đan Lạc và Vương Nguyệt Di đã gần ngay trước mắt. Sau khi thi xong vào buổi chiều ngày thứ hai, cả nhà Vương Nguyệt Di sẽ bay đi nước Mỹ, vì vậy thời gian còn lại có thể gặp nhau chỉ là một ngày một đêm ngắn ngủi mà thôi.

Mười mấy ngày này, tuy rằng Hứa Đan Lạc ở nhà Vương Nguyệt Di nhưng bởi vì đa số thời gian hai người đều bận rộn ôn tập trước kỳ thi, thời gian có thể chân chính ngồi xuống nói chuyện cũng không nhiều. Mắt thấy sắp đến lúc chia tay, Hứa Đan Lạc cảm thấy mình nên tặng đồ cho Vương Nguyệt Di làm kỷ niệm mới được. Vì vậy chiều hôm đó sau khi thi xong, Hứa Đan Lạc không cùng Vương Nguyệt Di đi về, trái lại chuẩn bị về nhà một chuyến. Khoảng thời gian trước, mình thêu mấy bức tranh chữ thập vẫn còn mấy dụng cụ lặt vặt, tin rằng nhất định Vương Nguyệt Di sẽ yêu thích.

Về đến nhà là gần năm giờ, Hứa Đan Lạc thấy sắc trời còn sớm liền lấy đồ thêu ngồi xuống trong phòng khách, nghĩ làm gia công thêm chút trên những thứ đồ này. Lúc này làm chầm chậm, bất tri bất giác đã hơn một tiếng. Mãi đến khi nghe được phía sau có tiếng cửa mở, Hứa Đan Lạc mới nhận ra sự chậm trễ của mình, lại gặp được Giang Hoài Sương. Trong lòng một trận hoảng loạn, thân thể đột nhiên căng thẳng, cây kim trên tay không nghe sai khiến lệch một chút, chuẩn xác đâm vào đầu ngón tay.

"Đau..." Hứa Đan Lạc hít một hơi khí lạnh, rút cái khăn giấy lau vết máu trên đầu ngón tay. Không thể không nói, tay của mình thật là lắm tai nạn, hai tháng trước thật vất vả mới dưỡng thương tốt lúc này lại bị kim đâm. Thật không biết có nên đi mua đôi bao tay bằng sắt để mang theo hay không.

"Tiểu Lạc?" Giang Hoài Sương đang cúi người xuống chuẩn bị đổi giày, nghe được trong phòng khách có âm thanh quen thuộc, một tia mừng rỡ lướt qua trong lòng nhưng giọng nói không có chút cảm xúc nào kêu một tiếng.

"Ừm..." Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng đáp lại một chút, lau khô máu trên tay, một lần nữa cầm lấy cây kim từ từ làm nốt phần cuối cùng nhưng tâm tư đã thả bảy phần ở trên người Giang Hoài Sương.

"Ngày hôm qua gọi điện thoại về, không phải nói Vương Nguyệt Di bay vào ngày mai sao? Tại sao ngày hôm nay em đã trở về?" Giang Hoài Sương đổi dép xong đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh ở trên ghế sôpha, mang theo mấy phần tâm ý trêu tức, nói: "Sẽ không phải vào lúc chia ly cùng người bạn nhỏ cãi nhau chứ?"

Hứa Đan Lạc cúi đầu đem đầu sợi kết lại xong, cắt đứt chỉ thừa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm mở miệng trả lời: "Em trở về lấy chút đồ vật, cho cậu ấy làm kỷ niệm."

"Những thứ này?" Giang Hoài Sương cầm lấy mấy cái túi trên khay trà, túi đựng di động cùng cái ví nhỏ, đặt ở trong tay nhìn một chút: "Em thêu? WYY, đây là tên viết tắt của Vương Nguyệt Di?" Chỉ thấy trên mỗi cái túi đều thêu hình một con chuột lang Hamtaro với dáng vẻ khác nhau, hoa văn bên cạnh đều dùng chỉ tuyến vàng thêu chữ WYY, cảm giác khác biệt thêm một phần.

"Đưa đồ mình thêu mới coi như có tâm ý, thêm vào tên viết tắt càng đặc biệt chút, em nghĩ món quà này cậu ấy nhất định sẽ yêu thích." Hứa Đan Lạc nở nụ cười, thu dọn sạch sẽ, lấy đồ trong tay Giang Hoài Sương, cẩn thận bỏ vào trong túi xách: "Đêm nay em còn ở nhà Vương Nguyệt Di, chiều mai trở về." Hứa Đan Lạc nói xong đứng dậy liền muốn đi ra ngoài.

"Chờ một chút..." Giang Hoài Sương vừa đi vào phòng bếp vừa liếc mắt nhìn, quay đầu hướng Hứa Đan Lạc nói: "Đã đến giờ ăn cơm, ăn cơm tối rồi hãy đi đi."

Di... Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút xoay người tiến vào phòng bếp, chỉ thấy trên bàn ăn bày ra chính là hai phần cơm tối. Giang Hoài Sương không bao giờ dẫn người về nhà, những ngày qua mình lại ở bên ngoài, tại sao cơm nước vẫn là hai phần.

Đối diện với ánh mắt tìm kiếm của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương có chút chột dạ xê dịch tầm mắt, ngược lại nhìn về phía cơm nước trên bàn. Trên thực tế ngay cả mình cũng không rõ ràng, tại sao lúc thông báo người giúp việc không cần làm bữa trưa thì không có nói bữa tối đổi lại làm một phần cơm.

Đây không phải là thể hiện Giang Hoài Sương một mực chờ đợi mình trở về hay sao... Hứa Đan Lạc đi về phía trước hai bước vừa định mở miệng nhưng điện thoại di động ở trong túi không đúng lúc kêu to lên.

"Nguyệt Di, lấy đồ xong rồi, vậy bây giờ mình trở về." Hứa Đan Lạc nói ngắn gọn vài câu liền tắt điện thoại, hơi ngượng ngùng mà nhìn về phía Giang Hoài Sương: "Vương Nguyệt Di điện thoại nói bọn họ đang chờ em ăn cơm tối..."

"Ừm, em đi đi, trên đường cẩn thận." Giang Hoài Sương chặn đứng câu chuyện của Hứa Đan Lạc.

Hứa Đan Lạc liếc mắt nhìn cơm nước ở trên bàn, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn là mở cửa đi ra ngoài. Đợi đến ngày mai mình trở lại, nhất định có đầy đủ thời gian để biết hết tất cả sự tình mình muốn biết.

Trơ mắt mà nhìn Hứa Đan Lạc mở cửa, đóng cửa, Giang Hoài Sương ngồi trở lại bên cạnh bàn cầm lấy chiếc đũa, lại không có nửa phần tâm tình muốn ăn cơm. Trong lòng một trận lo lắng, trước khi đi Hứa Đan Lạc cùng người ở đầu bên kia điện thoại nói câu "Vậy bây giờ mình trở về" để Giang Hoài Sương rất là chú ý. Rõ ràng mình không phải là người nghiền ngẫm từng chữ một nhưng không biết tại sao rất khó chịu, có nơi khác để cho tiểu Lạc mở miệng nói 'Trở về'. Tự nhiên Giang Hoài Sương cũng sẽ không thừa nhận, thật ra mình rất muốn tiểu Lạc thêu cái đống kia, chuột lang Hamtaro xem ra rất thực tế cũng rất ngây thơ.

Mười mấy ngày không gặp, vừa thấy mặt còn không nói mấy câu liền bị gọi đi rồi, Giang Hoài Sương nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, tràn đầy oán niệm buông chiếc đũa sạch sành sanh trong tay xuống, quay lại ôm hai lon cà phê trở về phòng.

Quả nhiên Vương Nguyệt Di đối với tiểu đồ vật Hứa Đan Lạc đưa yêu thích không buông tay, vui mừng không kể siết. Nếu không phải chuyện đi Mỹ không có nửa phần cơ hội hồi lại, Vương Nguyệt Di thật muốn chơi xấu lăn lộn đầy đất khóc lóc om sòm đòi ở lại. Tuy rằng Vương gia cũng có phòng khách, chỉ là mấy ngày nay Hứa Đan Lạc ở nhà Vương Nguyệt Di đều là ngủ cùng phòng với Vương Nguyệt Di, thuần khiết ngủ cùng giường cùng gối.

Tối hôm đó là một đêm cuối cùng trước khi Vương Nguyệt Di sắp lên máy bay, hai người đều không có buồn ngủ. Đem chỉnh đèn tối lại, nằm ở trên giường không ngừng trò chuyện. Trong lúc trò chuyện, Vương Nguyệt Di càng nói càng hướng về đề tài Hứa Đan Lạc có phải là có người thích hay không. Chỉ là lần này, Hứa Đan Lạc không có nói sang chuyện khác, cũng không nhìn bên trái nhìn bên phải mà nói, sau khi trầm mặc ngắn ngủi, Hứa Đan Lạc nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, xem như là chính thức thừa nhận.

Vương Nguyệt Di đem một chữ "Ừ" đơn giản này, nhai rất lâu mới cho tiêu hóa. Trong lòng có chút chua xót, quả nhiên lúc trước mình cũng coi như đoán không quá sai, cuối cùng cũng coi như đả kích chưa phải rất lớn. "Là ai, người ra sao? Trường học của chúng ta? Mình quen không?" Vương Nguyệt Di chuẩn bị đi nước khác, rất muốn trước khi đi biết rõ chuyện này, bản thân mình cũng đã nghĩ rất lâu.

"Người đó nha..." Hứa Đan Lạc vừa nhắc đến Giang Hoài Sương, khóe môi liền hiện lên một nụ cười: "Người đó là người bề ngoài rất lạnh lùng nhưng thật ra rất ôn nhu. Đối xử với mọi người ở bên cạnh đều rất nhàn nhạt, thế nhưng một khi thật sự có chuyện xảy ra lại so với bất cứ ai khác đều sốt sắng hơn. Người đó rất thông minh, không thích bị người khác lừa dối, thật ra rất hay trừng mắt. Vừa bắt đầu sẽ cảm thấy rất khó thân cận nhưng khi đến gần được rồi thì không muốn tiếp tục rời xa. Khiến người ta muốn từng chút từng chút, gần thêm nhiều hơn một chút nữa. Rõ ràng là bộ dạng cực kỳ hung hăng, nhưng không biết tại sao có lúc mình lại rất muốn đi bảo vệ người đó..." Hứa Đan Lạc nhắm mắt lại, nói ra từng chút một.

Vương Nguyệt Di nghiêng người nhìn Hứa Đan Lạc chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt có chút luẩn quẩn nhưng tràn đầy ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy, bất luận người kia đến cùng là cái dáng vẻ gì thì ở trong lòng Hứa Đan Lạc đã là tốt nhất.

"Có phải là nói rất trừu tượng?" Hứa Đan Lạc thật không tiện nở nụ cười, mở mắt ra.

"Không có, rất tốt." Vương Nguyệt Di thu hồi ánh mắt bắt đầu có chút làm càn của mình, mang theo vài phần nghi hoặc hỏi: "Chỉ là nghe qua tại sao rất giống một người con trai bề ngoài cứng rắn nhưng nội tâm mềm mại a..."

"Ngạch..." Hứa Đan Lạc bị cái ví dụ này làm cho sét đánh một chút, do dự, vươn mình ngồi dậy, nhỏ giọng mở miệng nói: "Người đó... Là nữ." Có lẽ là do Vương Nguyệt Di sắp thoát khỏi cuộc sống của mình mà bay xa hay là bởi vì Hứa Đan Lạc thật sự không chịu nhận cái ví dụ là một người con trai kia. Mặc kệ như thế nào Hứa Đan Lạc vẫn là nói sự thật.

"Nữ!" Vương Nguyệt Di trợn tròn cặp mắt nhìn Hứa Đan Lạc, hoàn toàn không thể hiểu đứa nhỏ này cong từ lúc nào a, đổ mồ hôi! Người dưới mắt mình là cong, mình lại không biết, thật là một bi kịch.

Hứa Đan Lạc không ngờ rằng Vương Nguyệt Di phản ứng lớn như vậy, có chút lúng túng nở nụ cười: "Cái kia... Có phải là dọa đến cậu. Chỉ là tuy rằng mình yêu thích người kia là nữ, thế nhưng không phải mình đối với tất cả nữ sinh đều có ý nghĩ. Mình đối với cậu thật không có bất kỳ ý nghĩ gì. Mình chính là coi cậu là người bạn tốt cái gì cũng có thể nói. Cậu không phải lo lắng... Nếu như không yên lòng, mình có thể đi phòng khách ngủ."

~~~~(>_<)~~~~ Vương Nguyệt Di còn chưa phục hồi tinh thần từ tin tức Hứa Đan Lạc thích nữ sinh, tiếp theo lại bị Hứa Đan Lạc luôn giải thích cùng bảo đảm, làm cho bị thương sâu sắc. Tại sao mình vẫn chưa có thổ lộ liền bị cự tuyệt a... Vô thanh vô tức yên lặng rơi lệ.

"Mình đi phòng khách ngủ... Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?..." Hứa Đan Lạc bị vẻ mặt giống như muốn khóc của Vương Nguyệt Di làm cho thần kinh có chút sốt sắng. Rõ ràng cái tên này đối với BL GL ở khắp nơi dáng vẻ rất nóng lòng, không nghĩ rằng gặp phải tình huống hiện thực, năng lực tiếp nhận thật sự rất thấp nha.

Vương Nguyệt Di ý thức được Hứa Đan Lạc hiểu lầm mình, mau mau thu hồi cái biểu cảm đau buồn kia, nắm lấy tay Hứa Đan Lạc, trái lương tâm nói: "Mình thật không nghĩ tới... Nhanh như vậy liền có thể nhìn thấy phiên bản GL thật, mình chỉ là quá kích động mà thôi." Vương Nguyệt Di nỗ lực đem vẻ mặt của mình từ bi phẫn điều tiết thành kích động.

"..." Hứa Đan Lạc nhìn Vương Nguyệt Di hai mắt rưng rưng, gương mặt nhỏ ửng đỏ, thật sự hiểu sao.

"Thật sự, mình thật sự rất kích động. Mình không có chút nào để ý cậu yêu thích nữ sinh a." Vương Nguyệt Di thấy Hứa Đan Lạc vẻ mặt không tin, mau mau tỏ rõ thái độ: "Cậu xem, mình là cỡ nào ủng hộ sự nghiệp thiên hạ của mọi người a." Vương Nguyệt Di chỉ chỉ tủ sách trong phòng, lại từ trong áo gối biến ma thuật lấy ra một chiếc chìa khóa, đi đến mở ngăn tủ phía dưới của tủ sách, nhíu mày, lấy ra một đống sách đặt trước mặt Hứa Đan Lạc: "Những thứ này có thể chứng minh khẩu vị của mình là nặng như thế nào, chuyện nhỏ này của cậu làm sao có khả năng làm mình để ý."

Hứa Đan Lạc bán tín bán nghi lấy một quyển sách lật xem, còn chưa đến mấy trang, mặt thoáng đỏ lên một chút, vội vàng đem sách ném trở lại. Gật gật đầu, xem như là triệt để xác nhận khẩu vị của Vương Nguyệt Di, quả nhiên không phải người bình thường.

"Khụ khục..." Vương Nguyệt Di ý thức được mình thật giống như có chút phản ứng quá độ, vội vàng đem một đống 18+ vứt trở về lại trong ngăn kéo: "Vì lẽ đó mình là thật sự không ngại. Chỉ là... Nữ sinh kia, mình quen không?"

Hứa Đan Lạc mím chặt môi, lắc đầu. Có một số việc là bí mật riêng không có cách nào chia sẻ.

Vương Nguyệt Di có chút thất vọng, không có hàng mẫu rất khó cùng mình tiến hành so sánh. Chỉ là theo như tiểu Lạc miêu tả, bản thân mình khả năng là thật sự quá thua kém so với người đó.

"Nguyệt Di, mọi người lần này di dân, những sách này không mang theo sao?" Hứa Đan Lạc đánh vỡ sự yên lặng hỏi. Trên thực tế ngoại trừ sách, Vương gia còn có rất nhiều thứ căn bản không có đóng gói.

"Ừm, tạm thời căn nhà này không bán, lỡ như trong nhà có việc, có người phải về nước cũng có chỗ dừng chân. Vì lẽ đó sách đều sẽ không mang theo." Vương Nguyệt Di vừa tính toán có phải là mình nên thay đổi tạo hình và tính cách một chút hay không, vừa trả lời.

"Vậy mình... Có thể mượn một ít sách trở về hay không?" Hứa Đan Lạc hơi ngượng ngùng mà mở miệng.

"Đương nhiên, toàn bộ cũng không thành vấn đề." Vương Nguyệt Di rất cao hứng cười nói: "Nếu không hiện tại mình giúp cậu đóng gói?"

Hứa Đan Lạc đưa tay kéo Vương Nguyệt Di nóng lòng muốn nhảy xuống giường, ho khan hai tiếng nói: "Mình muốn... Trong ngăn kéo..."

T.T... Vương Nguyệt Di gạt lệ, tiểu Lạc đáng yêu lại thuần khiết học cái xấu, có vẻ giống như bị mình dạy hư... "Muốn mấy bộ GL kia?" Vương Nguyệt Di hạ thấp giọng, mình cũng không muốn trước khi đi bị ba mẹ phát hiện một ngăn tủ toàn là đồ cấm.

"Ừm..." Hứa Đan Lạc cảm thấy yêu cầu của mình thật sự là quá biến thái. Chỉ là ở quốc gia này cũng chỉ có Vương Nguyệt Di mới có cùng loại khẩu vị này, mới cùng chí hướng có thể cho những thứ đồ này. Tuy rằng thật là rất không tiện xem, nhưng những thứ này dùng làm tài liệu đều sẽ phát huy được tác dụng.

Ngay lúc Hứa Đan Lạc và Vương Nguyệt Di mặt đỏ đến mang tai giống như là hai con chuột tặc nhỏ bình thường, ngồi dưới đất đối với sách trong ngăn kéo chọn lựa tìm kiếm, chuông điện thoại di động của Hứa Đan Lạc đột nhiên vang lên suýt chút nữa làm hù chết hai người có tật giật mình.

"Dạ..." Hứa Đan Lạc vừa nhìn thấy là điện thoại của Giang Hoài Sương, liền giọng nói nghe điện thoại cũng bắt đầu run.

"Ngày mai em muốn đi sân bay tiễn người sao?" Giang Hoài Sương đều là thích đi thẳng vào vấn đề.

"Không đi sân bay, nhà Vương Nguyệt Di ba giờ rưỡi chiều mới bay, chờ lúc họ ra cửa em liền trở về." Hứa Đan Lạc bỏ qua một bên chồng sách trên giường kia, không dám nhìn nữa, nỗ lực để cho giọng nói của mình trầm ổn chút.

"Muốn chị đi đón em không?"

"Không cần, em nói địa chỉ cho tài xế rồi, chú ấy sẽ đến đón em. Không có chuyện gì em tắt máy trước." Giọng nói của mình có chút chột dạ đến run rẩy, Hứa Đan Lạc không dám nói thêm nữa.

"Ừm." Giang Hoài Sương mới vừa đáp một tiếng liền nghe thấy Hứa Đan Lạc ở bên kia nhanh chóng tắt máy. Không cần gấp như thế chứ... Giang Hoài Sương nhíu mày nhìn điện thoại di động đã tắt máy, trong lòng buồn bực lại nhiều thêm một phần. Suy nghĩ một hồi, lại cầm điện thoại di động lên bấm gọi một dãy số khác.

"Có phải là người kia?" Vương Nguyệt Di đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

"Không phải, là người trong nhà." Hứa Đan Lạc cầm điện thoại di động một hồi lâu lúc này mới buông ra, đột nhiên cảm thấy mình rất nhớ Giang Hoài Sương.

Vương Nguyệt Di cúi đầu tiếp tục thu dọn sách nhưng trong lòng lóe lên một tia nghi ngờ, lúc nãy ngữ khí nói chuyện và thần thái của Hứa Đan Lạc chính là một bé gái mười phần đang yêu. Vương Nguyệt Di lắc lắc đầu, thông tin không đủ không có cách nào để phân tích nữa.

Ngày thứ hai lúc hai giờ chiều, rốt cục đến thời khắc chia ly. Vương ba và Vương mẹ hướng về trong xe thu thập đồ đạc, nhưng Vương Nguyệt Di và Hứa Đan Lạc đứng dưới bóng cây, lại không biết nói gì. Dù cho đã có thời gian ở chung một chút, đối mặt với chia ly vẫn khiến cho người ta vô cùng thương cảm.

Mắt thấy đồ vật từng cái từng cái được chất lên xe, Vương Nguyệt Di kéo tay Hứa Đan Lạc hơi nắm chặt.

"Dù sao còn có thể trở về, ở bên kia phải chăm sóc thật tốt bản thân." Hứa Đan Lạc mũi chua xót nhưng vẫn cố gắng trấn định nói.

Bỏ tay Hứa Đan Lạc ra, con mắt bắt đầu có chút ửng hồng, Vương Nguyệt Di từ trên cổ gỡ xuống một khối ngọc thạch luôn mang theo, đưa cho Hứa Đan Lạc, khịt khịt mũi nói: "Cậu cũng phải chăm sóc thật tốt chính mình."

Hứa Đan Lạc vừa muốn nói chuyện nhưng không ngờ Vương Nguyệt Di đột nhiên tiến sát ở trên gương mặt của mình, hôn một cái.

"Thích nhất tiểu Lạc, sau này cũng phải giữ liên lạc." Vương Nguyệt Di cướp lời Hứa Đan Lạc cười nói, phảng phất đây chỉ là một nụ hôn thuần khiết của tình bạn.

"Ừm..." Hứa Đan Lạc nắm chặt ngọc thạch ở trên cổ, ngoan ngoãn gật đầu.

Miệng ngậm chặt lại! Giang Hoài Sương siết chặt tay đặt ở trên tay lái, khớp xương bởi vì dùng sức mà đặc biệt trở nên trắng bệch. Do cách một khoảng cách, vì lẽ đó không nghe rõ hai đứa trẻ kia nói chuyện gì. Giang Hoài Sương chỉ có thể nhìn thấy cô bé kia từ trên người lấy món đồ cho tiểu Lạc mang theo, sau đó hôn tiểu Lạc một cái. Mấu chốt nhất chính là tiểu Lạc một chút dấu hiệu không muốn cũng không có, còn rất quý trọng nắm chặt đồ cô bé kia đưa cho, ngoan ngoãn gật đầu!

Nhìn hai người kia còn một vẻ mặt lưu luyến chia tay, Giang Hoài Sương cảm thấy hơi khó chịu ở lồng ngực, đến đầu cũng cảm thấy không tốt. Tuy rằng vẫn chưa cùng tiểu Lạc có bất kỳ ước định hoặc là hứa hẹn gì, thế nhưng lúc này Giang Hoài Sương rõ ràng có một loại cảm giác hồng hạnh trong nhà bò ra ngoài tường...

Continue Reading

You'll Also Like

24.8K 1.4K 47
One short tất cả cp trong Mairimashita! Iruma-kun mong mn ủng hộ. Đây là suy nghĩ của nv, của mình, của nv này dành cho nv kia sẽ có H nhưng bị lu mờ...
199K 9K 63
"A...ta.. ta cái gì cũng chưa thấy!" "Đăng đồ tử! Mau nạp mạng!" ... "Quận chúa! Ta yêu ngươi!" "Ngươi! Đáng ghét!" Nhân vật: Tô Tử Lăng x Cố Như Ngu...
189K 11.6K 26
Tác Phẩm : Phá Kén Tác giả: Thư Tự Thanh Editor: Faust Số chương: 19 chương + 1 phiên ngoại Thể loại: Bách hợp, Hiện đại, Ngược luyến tình thâm, Đô t...
1.3M 49.8K 102
Tên gốc: Kê đản ái thạch đầu Tác giả: Tích Trần Thể loại: Bách hợp [GL], đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, ngược tâm, sư sinh, HE. Tình trạng bả...