[Longfic] Teacher and me - Ji...

By Parkjimin2705

127K 4K 109

Ji Yeonie! Em đâu rồi? Ji Yeonie! Tại sao con lại như vậy? Con có biết xã hội rất ghét những người như vậy? ... More

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 18
Chap 19
Chap 20
Chap 21
Chap 22
Chap 23
Chap 24
Chap 25
Chap 26
Chap 27
Chap 28
Chap 30 END

Chap 17

3.4K 127 2
By Parkjimin2705

Thời gian cứ trôi qua dần, bây giờ thì đã hơn sáu tháng kể từ ngày nó dọn đến ở cùng nhà với Hyomin. Ji Yeon cứ ngỡ những ngày tháng êm đềm sẽ tiếp tục dang rộng cánh tay chào đón nó, nó cứ ngỡ là nó và Hyomin sẽ sống trọn đời bên nhau mà không gặp thêm bất kì sóng gió nào. Nhưng cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ. Tính tình Hyomin ngày càng trầm lắng hơn. Nếu lúc trước, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen tuyệt diệu của cô, nó có thể hiểu được tất cả những gì cô nghĩ thì bây giờ, những gì nó đọc được trong đôi mắt ấy là....không là gì cả.

Nhiều lần, nó ôm Hyomin vào lòng, gạ hỏi nguyên nhân. Cô chỉ trả lời một câu duy nhất, giọng lạc đi đâu

- Chỉ vì unnie yêu em.

Trăm lần hỏi, chín mươi chín lần đích thị là câu trả lời đó.

Một lần đi làm về sớm, Ji Yeon vô cùng hốt hoảng khi trông thấy Hyomin nấu món canh nó ưa thích bằng nước mắt của chính cô. Vứt bỏ cái ba lô nặng trịch trên vai xuống đất, nó lập tức chạy đến ôm cô vào đôi cánh tay gầy gầy nhưng rắn chắc của nó. Giọng lo âu

- Sao unnie lại khóc? Nói em nghe.

- Chỉ là...- giọng Hyomin nghe nghèn nghẹn, cô lau nước mắt - ...unnie...nhớ em thôi!

- Thật chứ?- Ji Yeon giúp cô một tay lau khô những giọt lệ trong suốt như pha lê trên khuôn mặt sương sương, lòng đau đớn khôn cùng. Nhất định là Hyomin đang giấu nó điều gì đó rất tệ hại nhưng lại không nói cho nó biết. Chính điều này làm lòng nó luôn bất an mỗi khi rời khỏi nhà.

Hyomin gật dầu, nước mắt lại ứa ra. Cô ôm nó thật chặt, thật chặt.

Rồi một hôm, sau khi dùng bữa tối, Hyomin mang hai li nước lên phòng ngủ. Nó và cô cùng nâng cốc. Nó để ý rằng, cốc nước của cô không những không cạn khi đưa lên miệng mà còn dâng cao hơn.

Lúc uống cạn li nước cô đưa cho, mọi cảnh vật chung quanh nó nhạt nhoà dần, nhưng nó vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe được thứ âm thanh làm nó nhói lòng: tiếng khóc của Hyomin. Sau đó thì nó chìm vào giấc ngủ khá dài.

Sáng tỉnh dậy, trên giường chỉ có mỗi mình nó. Ở đầu tủ cạnh giường có hai cái cốc: một cốc rỗng và một cốc chứa đầy nước. Linh tính của con gái thường rất nhạy, nó cảm nhận được điều không lành đang xảy ra, ngay tại ngôi nhà này.

- Minnie! Unnie ở đâu?- nó bật dậy khỏi giường, đầu óc hãy còn kêu ong ong bên trong.

Nó chạy khắp cả nhà, gọi khan cả cổ mà vẫn không có câu trả lời ngọt ngào quen thuộc. Sân thượng, nhà bếp, phòng khách...tìm mãi mà không thấy bóng dáng thân yêu của Hyomin, nó càng lúc càng bấn loạn. Rồi nó loạn choạng hai, ba bước khi trông vào tủ quần áo.

Tủ quần áo, cửa mở toang, chỉ có mỗi quần áo của nó. Bao nhiêu đồ đạc của cô trong ấy điều bốc hơi đi đâu cả rồi.

Không dám tin vào những gì vừa trông thấy và cả những gì đang nghĩ trong đầu. Nó vội vàng nhấc điện lên, gọi ngay cho Hyomin

- Nghe đi! Làm ơn nghe đi!

Hai mắt Ji Yeon bắt đầu rươm rướm nước mắt khi mà đầu dây bên kia đã rung lâu mà chưa thấy ai trả lời. Nó đổi từ giọng van xin sang cáu kỉnh

- TÔI BẢO LÀ UNNIE NGHE ĐI SAO UNNIE KHÔNG NGHE VẬY HẢ?

Nó gào thật to vào điện thoại. Tiếng gào thảm thiết làm xé gan xé ruột người nghe.

Vẫn không ai bắt máy.

Như một cái xác không hồn, cả người nó rơi phịch xuống mặt đất cứng.

- Minnie! Unnie đâu rồi?- đôi mắt đờ dẫn đưa ngang đưa dọc khắp căn phòng, hầu hết mọi thứ vẫn còn nguyên nhưng sao nó cảm thấy quá trống trải.

Chết lặng hồi lâu, nó đứng bật dậy rồi như tên bắn, nó vụt chạy khỏi nhà với vận tốc tên lửa: trường học thẳng tiến. Vẫn còn một hi vọng mong manh.

Mặc cho bảo vệ í ớ gọi ở phía sau, nó đâm ào vào phòng giáo viên, phòng trống không. Chuyển ngay sang phòng giám thị, nó gặp lại ông giám thị ngày xưa bắt nó viết bản kiểm điểm vì ngỡ nó là một thằng con trai.

- Hôm nay cô Hyomin có đi dạy không, thầy?- nó hỏi rất nhanh. Nó thở hồng hộc vì mệt.

Rồi ông giám thị giáng xuống đầu nó một đòn thật đau, hoàn toàn vô tình.

- Cô ấy nghỉ dạy rồi mà!

Câu này nghe giống câu hỏi hơn là câu trả lời.

- Sao cơ?- Ji Yeon giật lùi hai bước, mở mắt to hết cỡ vì quá đỗi kinh ngạc.

Một đòn chưa đủ, ông giám thị quất nó then một đòn nữa, đau đớn không kém.

- Cô Hyomin? Park Hyomin đúng không? Cô ấy xin nghỉ cách đây hơn một tháng rồi. Thứ hai vừa rồi, lớp cô ấy còn làm tiệc chia tay nữa kìa. Bữa đó cô ấy khóc quá trời. Nhìn tội nghiệp lắm! Mà....

- Thầy nói dối!- Ji Yeon lắc đầu nguầy nguậy.

Không thèm nói chuyện với cái ông giám thị đáng ghét này nữa, nó băng băng qua dãy hành lang bên kia sân trường, leo lên lầu hai, tìm đến người cai quả toàn trường: thầy hiệu trưởng.

Lao vào phòng cùng vẻ hoảng loạn, không chào hỏi gì cả, nó đi thẳng vào vấn đề

- Có phải cô Park Hyomin đã thôi việc?

- Cậu là ai?- thầy hiệu trưởng khẽ cau mày khó chịu trước câu hỏi cộc lốc của vị khách không mời mà đến

Ji Yeon lập lại câu hỏi, giọng nó nghe như sắp phát khóc.

Hiệu trưởng cố gắng lịch sự trả lời

- Vâng. Cô ấy đã nghỉ được gần một tuần rồi.

- Ha ha!- nó cười ngất lên như bệnh nhân tâm thần- Thầy đùa vui nhỉ!

Hiệu trưởng nhăn nhó khó chịu.

- Xin lỗi, cậu! Tôi không đùa. Mà cậu là....bạn trai cô Hyomin à?

Cả hiệu trưởng cũng bị ngoại hình của nó đánh lừa về giới tính của nó.

Hết hy vọng, nó tự hỏi bản thân với ánh mắt vô hồn

- Thế cô ấy đi du lịch cùng các giáo viên à?

Hiệu trưởng tưởng đâu Ji Yeon đang hỏi mình nên nhã nhặn đáp rằng

- Giáo viên trường tôi mấy ngày này bận lắm! Thời gian đâu mà đi du với lịch.

Ji Yeon khẽ lắc đầu, thất thần ra về. Hôm nay đích thị là một cơn ác mộng kinh khủng với nó. Nó mong sao mình mau mau tỉnh giấc để được trông thấy Hyomin và được cô ôm ấp trong vòng tay ấm áp của cô, vỗ về rằng

- Có unnie đây. Unnie yêu em mà!

Nhưng cơn ác mộng này tiếp tục kéo dài, kéo dài mãi. Còn nó thì đi mãi, đi mãi mà không biết mình đang đi đâu, cũng chẳng qua tâm mình đang đi đâu, làm gì. Miệng không ngừng lảm nhảm

- Minnie! Unnie đang ở đâu?

Nó tiếp tục cuộc hành trình lặng lẽ không biết là bao nhiêu ngày đêm. Chỉ đến khi thực sự đuối sức, nó ngã quỵ ra đất trước cổng một ngôi nhà.

- Ji Yeon! Cháu tỉnh rồi- quản gia Lee mừng rỡ reo lên- Cháu đã ngất gần hai ngày hai đêm rồi đó!

Ji Yeon thở dài thườn thượt ngay trên giường.

- Sao ông trời không cho cháu ngất luôn đi. Đừng bao giờ tỉnh dậy nữa.

Khi tỉnh, nó khóc. Khi ngủ, nó cũng khóc. Nó mơ thấy Hyomin đứng trước mặt nó, cách nó vài bước nhỏ. Nó tiến về phía cô, chìa tay ra định nắm lấy tay cô, nhưng hể nó bước tới một bước là cô thụt lùi hai bước, đã vậy, cô còn dịu dàng cười với nó nữa chứ. Chính vì vậy mà ngay lúc này, nó không ngần ngại chi cả, để mặc cho dòn lệ tuôn rơi theo dòng cảm xúc.

Cả người tê dại sau cú sốc tinh thần quá lớn do Hyomin ban cho, nó chẳng còn tha thiết gì được sống nữa. Đúng lúc ấy thì ông Park bước vào, gọi nó bằng cả tấm lòng người cha khi thấy con mình thương tâm đến thế.

- Ji Yeonie! Con của appa!

- Appa!- hiện giờ bên cạnh nó chỉ còn mỗi người cha thân yêu, quản gia Lee thì mới rút khỏi phòng, nó ôm chầm lấy thân hình mảnh khảnh của ba nó, tức tửi.

Vừa khóc, nó vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện bằng giọng ngắt lửng nửa chừng vì những tiếng nấc nghẹn nào. Nhìn hai mí mắt sưng hum húp của nó, ba nó nào kiềm chế được nước mắt. Ông khóc cùng nó. Sau cùng, mệt mỏi quá, nó lịm đi. Nó lại khóc trong mơ và miệng lại không ngừng gọi tên người nó yêu thương nhất: Hyomin.

Ba ngày sau, nó ráng lết khỏi giường cùng sự tươi tỉnh giả tạo. Nó không muốn làm ba nó buồn vì nó nữa. Nó cố gắng cười thật tinh nghịch khi ngồi ăn sáng với ba nó ở sau vườn. Lúc đầu thì ông Park bị con gái mình đánh lừa bằng những nụ cười tinh ma giả tạo, ông phải công nhận là con ông đóng kích rất giỏi. Nhưng trong một lúc vô tình, ông trông thấy mặt Ji Yeon nom như bánh bao chiều, buồn hiu hắt, rầu rũ rượi. Lúc ấy, ông mới biết rằng nỗi lòng con ông chưa nguôi ngoai tí nào, thậm chí còn đau hơn.

- Appa! Con muốn sang Úc làm việc cùng appa và Hyo Joon oppa- vừa nói nó vừa cố xé miếng thịt gà trong đĩa, nhìn nó tinh nghịch lắm, ờ, nghịch ngợm giả dối

Ông Park vờ tươi cười bởi chính ông cũng đang buồn không kém gì nó.

- Có chắc là con muốn đi?

Hyomin đã bỏ đi hơn gần nửa tháng rồi. Trong khoảng thời gian đó, cô không gọi điện thoại hỏi han sức khoẻ nó, không viết thư nói yêu nó, ra đi mà không để lại lý do. Nó đuối sức lắm rồi. Nó không đủ kiên nhẫn để đợi cô về, nó cũng không chắc là cô có quay về hay không nữa.

- Chắc- nó nói dối, lường gạt ba nó và chính nó một cách trắng trợn- Con thích đi xa.

Ông Park, dù không muốn nói nhưng tôi phải nói cho các bạn nghe, ông đang hớn hở tột cùng vì Hyomin đã chấm dứt mối tình giữa cô và con ông bằng sự ra đi không lí do, nhưng ông lại ra vẻ rầu rầu (ông già đáng ghétttttttttttt)

- Vậy ngày mai chúng ta sẽ sang bên đó- ông nói

Đi càng sớm càng tốt, ông sợ Hyomin đột ngột đổi ý trở về với con nên ra quyết định như vầy. Ji Yeon không nói gì, chỉ cười, nụ cười khiến chính nó phải xót xa. Dẫu thế, tay nó vẫn cố xé miếng thịt gà, miệng làu bàu

- Sao dai nhách vậy ta?

Và nó sang Úc thật.

_________................________

Hai năm sau thì nó quay về. Mang tiếng là đi công tác chứ thật ra, nó quay về là để thăm lại ngôi nhà cũ, mái ấm cũ của nó và Hyomin.

Một lần nữa tim nó quặng thắt lại.

_________................________

- Minnie!- anh trai Hyomin là một thanh niên tuổi độ ba mươi, nhìn cũng khôi ngô tuấn tú lay người cô em gái khi em mình ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không vô định- Lại nhớ con bé sao?

Hyomin ngơ ngác nhìn Lee Joon.

- Nea

Lee Joon thở dài, khẽ lắc đầu rồi ôm em mình vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vaicô

- Vừa đáp xuống sân bay, chắc em còn mệt lắm. Ngủ đi!

- Uhm- Hyomin nép mình vào đôi cánh tay rắn chắc của anh, hai mí mắt khép lại

_________................________

- Phiền unnie gởi Fax này cho Joonie- Ji Yeon đưa xấp giấy cho thư kí riêng - Tôi có chút việc phải đi.

- Nea. Chào, giám đốc!

- Chào!

Ji Yeon lịch sự chào lại rồi rời khỏi phòng lại việc tại Hàn Quốc.

Hôm nay là ngày 7/7 âm lịch.

- Mới đây mà đã hai năm rồi- Ji Yeon cười nhạt nhẽo một mình trong khi chờ thang máy.

Ra khỏi khách sạn, nó lái chiếc ôtô đen bóng loáng đến một nơi. Nơi mà các bạn thừa sức để đoán chính xác là đâu.

Vừa lái xe, nó vừa nhớ đến khoảng thời gian hai năm ở Úc. Những ngày đầu, hầu như đêm nào nó cũng chìm trong men rượu, bao tử nó giống như một cái túi không đáy, rượu vào liên miên, hết chai này đến chai nọ. Mỗi khi uống rượu như vậy, nó đều khoá trái cửa lại, tránh không cho ai vào để họ khỏi trông thấy bộ dạng say khướt say mèm của nó khi men rượu đã thấm vào từng tế bào. Dần dần, ông Park phát hiện ra con mình là con sâu rượu ban đêm, ông dặn những người làm giấu hết rượu đi, bản thân ông cũng không cho phép mình mua rượu về nhà nữa. Ông Park và Hyo Joon ra sức khuyên nhủ, an ủi nó mỗi ngày. Jessica cũng rất nhiệt tình giúp đỡ ông Park và Hyo Joon. Jessica đưa nó đi dạo, đi ăn uống, đi mua sắm và quan trọng là Jessica luôn lắng nghe Ji Yeon những điều được thốt ra từ tận đáy lòng của con người đáng thương ấy. Hai người hiển nhiên trở thành bạn thân với nhau.

Cho đến một ngày nọ, Ji Yeon vô cùng bối rối khi Jessica ngỏ lời yêu nó. Nó có thích Jessica thật, nhưng nó không yêu cô. Nó nhẹ nhàng từ chối

- Unnie biết là em không thể quên cô ấy mà.

Jessica đau lòng lắm, dù cô đã biết trước câu trả lời.

Nhưng hiện tại, Ji Yeon vẫn coi Jessica là bạn thân. Ngoài mặt, Jessica cũng vậy.

________................________

7/7 âm lịch năm ngoái, ông Park đột xuất trở bệnh. Thế là chuyến bay về Hàn Quốc của Ji Yeon bị huỷ bỏ. Nó ở lại để chăm sóc ba nó, hẹn sang năm sau sẽ đi.

Căn nhà nhỏ năm xưa càng lúc càng rõ dần khi nó đến gần. Nó ngồi lặng thin trong xe, rầu rầu nhìn vào bên trong.

Nó bắt đầu sợ khi kỉ niệm liên tục tấn công ào ạt trong tâm trí nó. Đã lâu rồi nó không bước vào căn nhà này. Đã lâu rồi nó không nhìn thấy cái cây ấy- nơi nhân chứng cho tình yêu của nó dành cho Hyomin. Và cũng lâu rồi nó không trông thấy cô, không được hôn lên đôi vai gầy của cô. Nó sợ nó sẽ khóc thêm lần nữa.

- Dù gì thì cũng đến rồi. Chẳng nhẽ lại bỏ về- Ji Yeon tự nhủ.

Mở cửa xe mà đôi bàn tay nó run run lên vì xúc động.

Nó dạo bước thăm khoảng sân nhỏ trước nhà, rồi phì cười khi nước mắt của nó không rơi ra. Hoá ra là tim nó khóc chứ nó không khóc.

Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn như ngày nó đớn đau chạy đi tìm Hyomin. Nó thả lỏng cả người, thong dong thăm từng xó xỉnh trong nhà, từng chỗ một, nơi nào cũng có kỉ niệm giữa nó và cô cả.

Suốt buổi tối hôm ấy, nó ngủ lại ngôi nhà này. Nằm trên chiếc giường nơi phòng ngủ, nó cố gắng tìm lại hơi ấm còn sót lại của Hyomin trên ấy. Nó nhắm mắt lại với hy vọng rằng sáng mai, khi tỉnh dậy, cơn ác một hai năm này sẽ tan biến, rằng Hyomin sẽ nằm cạnh nó. Để rồi sáng hôm sau, khi mở mắt ra trái tim nó tan nát với thực tại xót xa.

Nó dừng chân lại dước gốc cây trước khi ra về. Những gì nó khắc trên thân cây hãy còn đó, nhưng đã bị biến dạng phần nào theo năm tháng. Đưa bàn tay đeo nhẫn lên, sờ vết tích sần sùi ấy, vẻ mặt thảm não càng thảm não hơn.

- Sao unnie không về với em?- nó tựa vào thân cây, đôi mí mắt chạm vào nhau, rồi sau đó, một giọt nước mắt nóng hổi ứa ra từ khoé mắt, chảy dài trên làn da trắng, rơi xuống đấy- Sao unnie lại bỏ em?

Tránh để mình tổn thương quá nhiều, nó vội chạy ra xe. Lái xe ra đường cao tốc, phóng đi với vận tốc lớn nhất mà chiếc xe có thể chạy được.

Trở lại khách sạn, nơi nó đang thực hiện nhiệm vụ công tác, nó sực nhớ mình để quên điện thoại di động ở căn nhà cũ. Lại một phen nữa rút hết can đảm, nó quay trở lại nơi ấy.

________..............._______

- Oppa! Mình đi khỏi đây ngay đi!- Hyomin kéo tay anh trai tiến về phía cổng thật nhanh

- Về sớm thế kia à?- Lee Joon tròn tròn cặp mắt đen nhánh nhìn cô em- Oppa chưa xem được gì hết trơn!

Trông Hyomin như sắp khóc đến nơi.

- Ji Yeonie sắp đến- cô vội vàng hơn trong việc thôi thúc anh mình

- Sao em biết?- lee Joon ngạc nhiên trước câu nói của Hyomin- Chả phải là nó vừa mới rời khỏi nhà sao?

- Ji Yeon để quên điện thoại trên bàn kìa. Mình phải đi thật nhanh thôi, oppa!- giọng cô nghe nghẹn ngào, hai mắt đã long lanh lên vì nước mắt- Yeonie vẫn còn nhớ đến em. Hình nền trong điện thoại của Ji Yeon là hình em. Em không muốn để Ji Yeonie gặp lại mình. Em không muốn vì em mà Ji yeon bỏ cả tương lai. Em không muốn!

Hai anh em Hyomin rời khỏi ngôi nhà đó ngay.

Ôm cô em gái vào lòng giữa đường phố, anh không thể không ôm em mình vào lúc này vì Hyomin đã bắt đầu sướt mướt và đi không nổi nửa. Anh thở dài phiền não

- Nếu biết trước là thế này, oppa đã chẳng bằng lòng khi em đòi sang đây và em sẽ chẳng phải khổ sở như thế này.

Sức lực của Hyomin dồn hết cả vào nước mắt, còn nước mắt thì mãi rơi xuống mặt đất lạnh giá.

- Liệu Ji Yeon có hận em không,oppa?- giọng cô yếu ớt và thều thào như người đang hấp hối

Đáp lại câu trả lời ấy là một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng

- Chào, Minnie! Lâu rồi không gặp nhau nhỉ!

Cái giọng nói mà suốt đời Hyomin này không thể quên được.

Lau khô những giọt nước mằn mặn trên khuôn mặt, cô nặn ra nụ cười xinh tươi giả tạo khéo léo, quay người lại, cười nói

- Chào, Ji Yeon!

Sau khi lấy lại điện thoại, Ji Yeon trở lại xe với vẻ lưu luyến khó tả được.

Còn một giờ nửa là chuyến bay sang Úc sẽ cất cánh, nó sẽ sang đó để toàn tụ với gia đình. Ngắm ngôi nhà lần cuối trước khi đi, nó cố khắc ghi từng chi tiết nhỏ nhoi của ngôi nhà vào đầu. Bởi một năm nữa nó mới đủ can đảm để quay lại đây.

Nó cho xe chạy.

- Dù thì về khách sạn cũng chẳng có gì làm. Thôi thì chạy vòng vòng cho hết xăng chơi vậy.

Miệng nói tay làm. Nó chạy khắp thành phố thật. Nhìn cảnh qua lại nhộn nhịp, nó vui lên được chút chút.

Nhưng ý trời định sẵn là không cho phép nó được vui lâu. Chốc sau, nó bắt gặp một đôi tình nhân đang đứng ôm nhau giữa phố. Tim nó lại nhói khi trông thấy cảnh ấy. Nó nhớ đến những lần hai cô trò, à không, hai vợ chồng ôm nhau, trao cho nhau những cái hôn thật ấm áp. Ông trời nói hành hạ nó như vậy là chưa đủ, phải hơn thế nữa. Ông còn cho nó thấy thân hình thân quen, mái tóc thân yêu và một phần khuôn mặt thân thương của cô gái đang ôm chàng trai trên vỉa hè kia.

Bây giờ thì nó đã hiểu. Bây giờ thì nó đã biết. Đã hiểu, đã biết vì sao Hyomin bỏ nó mà đi. Máu trông người sôi lên như núi lửa sắp phun nham thạch. Nó muốn đấm vào mặt gã mà cô gái đó ôm thật đau. Nhưng nó không làm vậy, nó chọn cách khác để trả thù, trả thù cái tội bỏ rơi mình chỉ vì một thằng đàn ông.

Cho xe dừng lại sát hè phố. Nó mở cửa, bước ra với bộ mặt bị tuyết bao phủ quanh năm, nó lạnh lùng cất tiếng từ phía sau lưng cô gái đó

- Chào, Minnie! Lâu rồi không gặp nhỉ!

Người đó đích thị là Hyomin. Nó không thể lầm và nó đã không lầm.

Nó không biết cô bận bịu làm gì với khuôn mặt mình mà khá lâu sau đó mới chịu ngoảnh lại, nhoẻn miệng cười với nó.

"Chắc mấy người ngạc nhiên lắm khi bị tôi bắt quả tang phải không?", nó cười độc địa ngay trong lòng, ý nghĩ này giống trách móc hơn là hỏi nhiều.

- Chào, Ji Yeon!- cô cười và nói

Không vòng vo tam quốc chi hết, bởi nó đã hết kiên nhẫn rồi, nó vào thẳng vấn đề.

- Bạn trai unnie à?

- Tôi.....

- Ừ!- Hyomin ngắt lời Lee Joon, ôm lấy cánh tay của anh mình- Bạn trai unnie.

"Tình tứ nhỉ", Ji Yeon vờ như không thấy cảnh đó.

Mà thực chất, Hyomin ôm tay anh mình là vì cô muốn đánh lừa Ji Yeon và để can đảm hơn khi buộc phải đối mặt với bộ mặt giá lạnh kia.

- Thế hai người quen nhau từ bao giờ?- so với lúc mới xuất hiện, mặt Ji Yeon vẫn vậy

- Hơn hai năm- Hyomin trả lời ngắn gọn, trong khi Lee Joon chỉ lẳng lặng trước cuộc đối thoại của hai cô trò

Ji Yeon nở nụ cười nhạt thếch.

- Trùng khít nhỉ

Hyomin hiểu ý. Tim cô như ngừng đập khi nghe câu ấy.

Ừ, quá trùng khít. Tính từ lúc cô bỏ đi sau khi chuốc nó uống thuốc ngủ và cộng thêm một ít thời gian để unnie lập âm mưu bỏ đi theo gã kia thì hơn hai năm thật. Đây là suy nghĩ của Ji Yeon

Cô vờ cười nói, đánh một đòn thật đau vào tim người cô yêu

- Hai năm. Bốn tháng. Ba tuần. Lẻ một ngày.

Qúa chua xót, Ji Yeon còn biết nói gì hơn ngoài hai chữ

- Chính xác.

Dù không muốn, Hyomin đành ngậm đắng cay mà đuổi tình yêu của mình đi.

- Quần áo chỉnh tề. Chắc em đang có việc quan trọng phải làm?

Cánh tay Lee Joon càng lúc càng tê vì máu không thể lưu thông bình thường được. "Tội nghiệp em tôi", anh nghĩ thầm, "Nó đang đau lắm đây". Thật vậy, có ai mà không đau khi chính mình làm đau người yêu, bị người yêu ghẻ lạnh.

- Ừ. Tôi sắp đi xa và không biết bao giờ sẽ quay về- một thoáng ngẫm nghĩ, nó nói mà lòng đau xé gan xé ruột, chính Hyomin cũng chịu đựng đâu kém- Và tôi chẳng mong là sẽ được quay về đây. Cả hai âm thầm nuốt nước mắt.

- Thôi! Chào,unnie! Tôi đi đây.

Trước khi đóng cửa kính lại, nó nói vọng ra mà không thèm nhìn.

- Chúc anh hạnh phúc bên cô ấy. Đừng như tôi!

Rồi nó cho xe chạy, cóc cần quan tâm anh chàng đó có nghe thủng lỗ tai câu nói đó hay không. Nó hi vọng Hyomin hiểu những gì nó nói.

Hiện giờ nó đang rất giận, giận rất nhiều và muốn làm cho người bội bạc kia thật đau lòng bởi những lời độc địa của nó. Và dường như nó đã thành công. Qua kính chiếu hậu, nó thấy nước mắt Hyomin lả chả rơi xuống phố và cô sẽ khuỵ xuống đất nếu không có "bạn trai cô" nâng đỡ.

Hệt như hai năm trước, nó bước vào phi trường cùng sự đau thương và chán chường không biết nói sao cho vừa.

________.............._______

- Oppa- hai chân Hyomin hoàn toàn tê dại vì xúc động, cô không đứng nổi nữa, cái giọng êm ái năm nào lạc mất đi đâu, cô cố nói, tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn vào trong từng lời nói của cô- Đưa em....về với....appa....umma.....Em...chịu hết....nổi rồi...Về...Nhậtt....ngay đi!

Lee Joon vẫy gọi ngay chiếc taxi đưa em mình về khách sạn. Sau đó thì đặt hai vé máy bay sang Nhật theo lời em.

Continue Reading

You'll Also Like

539K 54.5K 121
Trọ gì mà trai đẹp không @@
13.5K 1.6K 50
Aoki Ebisu, 1 cậu học sinh cao trung ở Nhật với vẻ ngoài khá nữ tính thay vì nam tính, vì xả thân cứu bạn học khỏi 1 cuộc đánh bom khủng bố nên đã hi...
234K 28.8K 148
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
47.2K 1.5K 25
Fanfic Thiên Khải Ngọt, sủng, HE