[Longfic|SA][MA, sinh tử văn]...

By Ziishyn_68

49.8K 2.1K 33

Tình cảm của hắn và cậu quá đỗi tự nhiên, tự nhiên tới nỗi hắn chẳng thèm nhận ra, hắn luôn phủ nhận tình cảm... More

Đôi lời muốn nói
VĂN ÁN
CHƯƠNG 1: TÁI NGỘ
CHƯƠNG 2: ÔN NHU
Chương 3 : Ghen
Chương 4 : Tình cờ
Chương 5 : Nuông chiều
Chương 6 : Ấu thơ
Chương 7: Sắc lang
Chương 8: Thừa nhận
Chương 9: Nũng nịu
Chương 10: Kim Duẫn Hy
Chương 11: Rung động
Chương 12: Kí ức
Chương 14: Tôi tin em.
Chương 15: Em thích tôi?
Chương 16: Vấn đáp
Chương 17: Thống khổ
Chương 18: Em nhớ anh.
Chương 19: Bắt cóc
Chương 20: Bắt cóc (II)
Chương 21: Kích tình
Chương 22: Mây mưa
Chương 23: Nghiệt duyên
Chương 24: Đau dạ dày
Chương 25: Xem mắt
Chương 26: Sợ hãi
Chương 27: Ngọt ngào
15/5/2014-15/5/2017
Chương 28: Theo đuổi
Chương 29: Thân thế
Chương 30: Ngọt ngào (II)
Chương 31: Hãy dựa vào em
Chương 32: Cắt đứt
Chương 33: Yêu
Chương 34: Tan vỡ
Chương 35: Thương tâm
Chương 36: Quan tâm
Chương 37: Hai cực đối diện
Chương 38: Hạnh phúc
Chương 39: Tiểu hài tử
Chương 40: Buông tay
Chương 41: Tạm biệt người em yêu
Chương 42: Bảy năm sau
Chương 43: Gặp lại
Chương 44: Muộn màng
Chương 45: Nghi ngờ
Chương 46: Đau lòng
Chương 47: Nhẫn
Chương 48: Luẩn quẩn
Chương 49: Kí ức trở về
Chương 50: Tự trách
Chương 51: Kết hôn
Chương 52: Giải quyết
Chương 53- End. Tái hợp
Phiên ngoại 1: Em sẽ trở về bên anh
Phiên ngoại 2: Thê nô

Chương 13: Sinh nhật

583 39 0
By Ziishyn_68

Warning: Chap này có H

Ngày 2/5/2011

Bạch Hiền nhìn nam nhân trước mặt, vận một bộ comple đen, trên tay mang một bó linh lan, rủ xuống theo từng khớp ngón tay thon dài, cả người toát ra thứ hào quang chói mắt, đẹp đẽ tưởng chừng như không chạm vào được.

Chỉ đáng tiếc, tấm chân tình của nam nhân lại không được đền đáp, Và cũng trong cái đêm hôm ấy hắn không biết cũng có một đứa nhỏ đang một lòng, một dạ chờ hắn trở về mang quá tặng cho cậu. Bất quá hắn cùng cậu vạn lần không ngờ món quá ấy thật quá đau đớn, là thứ khiến mối quan hệ của hắn và cậu vĩnh viễn không thể trở lại như ban đầu…

.

.

.

– Phàm, anh sao vậy?

Cả thân hình hắn to lớn đổ ập vào người cậu. Hơi rượu khiến cậu khó chịu. Cậu dụng lực dìu hắn vào trong nhà.

– Chết tiệt Ngô Đại Ngưu anh ăn gì mà nặng thế? Nói anh là trâu hóa ra là trâu thật.

Cậu nhăn mặt vì sức nặng của hắn. Lết mãi mới vào tới giường, hắn kéo cả cậu ngã xuống giường.

– Khụ.. khụ… Ngô Diệc Phàm, mẹ kiếp em không muốn sinh nhật em là ngày giỗ của anh đâu. Đừng ép em giết anh.

Hắn bỏ mặc ngoài tai lời cậu nói, trực tiếp xoay người, dùng cả thân hình đè lên cậu. Hai cơ thể vì sức nặng của hắn mà ép sát vào nhau ngay cả hạ thân cũng cận kề cùng một chôc. Tử Thao cảm nhận được hơi nóng phía dưới lập tức giật mình, cậu yếu ớt đẩy hắn ra, giọng có chút run mà quát:

– Anh thật sự muốn chế….ưm…ư,

Ngô Phàm đột nhiên cướp lấy môi cậu. Không chút dịu dàng, hắn thô bạo giật tóc cậu, cắn cậu đến bật cả máu. Mùi vị tanh nồng tràn vào khoang miệng khiến cậu thấy buồn nôn, dùng tay chống ngực hắn lên nhưng ngược lại hắn giật tóc cậu mạnh hơn. Cậu đau đớn nhíu mày, cố bật ra vài tiếng thều thào:

– Đau, bỏ em ra.

– Em đau? Tôi không đau sao? Tôi có gì không tốt?

Hắn ánh mắt vì dục vọng xâm chiếm mà trở nên đục ngầu, Ngô Diệc Phàm mười tám năm qua vẫn luôn cưng chiều Hoàng Tử Thao hoàn toàn biến mất không một dấu vết, còn lại nơi đây, trên người Tử Thao chỉ là một Ngô Diệc Phàm thô bạo, cầm thú, lạnh lùng đến tàn độc. Tử Thao rất sợ nhưng cậu vẫn đè nén lại cảm giác bất an, cố gắng kéo lý trí của hắn trở về.

– Anh say rồi.

Cậu đẩy hắn ra, đinh đứng dậy nhưng hắn giật cậu lại, lần nữa kìm hãm cậu trong vòng tay. Hai tay hắn nhưng hai gọng kìm siết chặt cổ tay cậu đến bầm tím. Ánh mắt hắn đỏ đọc, phủ thêm một tầng nước mỏng trở nên mơ hồ xoáy thẳng vào đôi đồng tử đen láy của cậu. Hắn gầm lên:

– Anh không say. Biện Bạch Hiền, anh không say.

Giờ khắc hắn gầm lên tên của người khác, Tử Thao bỗng thoáng chốc nghe thấy thứ gì đó tan vỡ, cậu tức giận thét trả lại hắn:

– Em không phải Biện Bạch Hiền tránh xa em ra.

Tử Thao vùng vẫy, tay chân khua loạn lên nhưng vô ích, Ngô Phàm rút cà vạt trói tay cậu vào thành giường. Hắn cúi người xuống tiếp tục giày vò làn môi cậu. Hắn đưa lưỡi lùng sục khắp khoang miệng người đối diện, chán chê, cái lưỡi dẻo dai lê lên vết cắn trên môi cậu, miết mạnh khiến nó bật máu. Cảm giác đau xót chiếm lấy Tử Thao, cậu cắn mạnh vào bờ môi hắn. Hắn mặc kệ, đưa tay ghì chặt gáy cậu, dìm cậu sâu hơn vào trong nụ hôn. Hắn cùng cậu giằng co, nuốt hết hơi thở của nhau.

“Biện Bạch Hiền! Rốt cục đó là ai? Là ai khiến anh mất hết lí trí? Là ai khiến anh không nhận ra cả em? Phàm, tại sao em lại đau thế này? “

Hắn trượt nụ hôn xuống hõm cổ Tử Thao, di lưỡi liếm nhẹ yết hầu cậu khiến cậu khẽ rùng mình, hắn cúi sâu hơn vào hõm cổ cậu, để lại trên xương quai xanh vài vết cắn cùng một dải hôn ngân đỏ chót. Ngô Phàm vì tiến độ chậm chạp này mà bực mình, xé phăng áo cậu thành hai mảnh, cả cơ thể non mềm xích lõa hiện ra trước mắt hắn. Hắn mất bình tĩnh, giật tung quần cậu thô bạo quẳng vào một xó. Hắn nút mạnh một bên đầu nhũ của cậu, một tay không quên xoa nắn bên còn lại. Chân cậu đạp điên cuồng chống cự, hắn rút thắt lưng, trói nốt hai chân cậu vào thành giường, giọng trầm thấp mà như đang gầm gừ đe dọa:

– Đừng náo.

Tử Thao dùng toàn bộ hi vọng cuối cùng, thanh âm nhẹ nhàng nhất xen thêm vài tiến thở dốc mà gọi tên hắn:

– Phàm, ưm…a… bỏ em….

Cậu cắn chặt môi ngăn chặn tiếng rên rỉ nơi cổ họng. Tay hắn bắt đầu lần mò xuống bắp đùi non mềm, vuốt ve chán chê, hắn dường như không kiềm chế được nữa, trực tiếp lột bỏ những trở vật giữa cậu và hắn. Tử Thao thật hoảng loạn, sợ sệt muốn kêu cứu nhưng người luôn bảo vệ cậu trở thành kẻ cường bạo cậu, còn ai sẽ cứu cậu đây?

Tử Thao hoàn toàn bị hắn trói chặt, không có khả năng phản kháng. Cậu muốn gọi tên hắn, nói cho hắn biết rằng cậu là Hoàng Tử Thao, là Hoàng Đào Nhi của hắn nhưng lời nói chưa thốt ra đã bị hắn nuốt xuống, hắn cắn nuốt môi cậu như cắn nuốt chính niềm tin tưởng của cậu dành cho hắn bấy lâu. Tử Thao vô lực, cậu chẳng buồn động đậy để mặc hắn làm càn. Cảm giác đau xót thống khổ dâng lên biến thành dòng lệ nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống trên khóe mắt đào hoa.

Không một lời báo trước, hắn đâm thẳng vào cậu. Tử Thao cắn chặt răng nhưng rốt cục nhịn không nổi, hắn bật ra một tiếng rên khẽ khẽ. Hắn đem thân dưới chuyển động thô bạo, cự vật to lớn xỏ xuyên bên dưới khiến nội bích lần đầu bị xâm phạm của cậu bắt đầu chảy máu. Cơn đau buốt lên tận đỉnh đầu, nước mắt cậu tuôn rơi lã chã, môi bị cắn chặt tưởng chừng có thể nát ra. Nội bích cậu siết chặt khiến hắn khổ sở, hắn đưa tay, vỗ nhẹ vào cặp mông trắng nõn.

– Ngoan, thả lỏng.

Tay liên tục xoa nắn hạ thân cậu, hắn dùng chính môi mình nuốt trọn tiếng rên rỉ chưa kịp phát ra nơi khóe miệng cậu. Cả cơ thể cậu mềm nhũn dưới sự hành hạ của hắn nhưng khi cậu vừa thả lỏng, hắn lại thô bạo dày xé hạ thân cậu. Cậu thôi không khóc nữa, mắt mở lớn trừng trừng, hoàn toàn bất lực nương theo Ngô Phàm, mặc kệ hắn hành hạ cũng tuyệt nhiên không phản kháng cũng chẳng gào khóc vì cậu biết cơ bản hắn say rồi, hắn chẳng còn nhận ra cậu nữa rồi, người hắn hành hạ lúc này trong mắt hắn không là cậu mà là một hình bóng khác. Nhưng sao cậu thấy đau xót quá, đau đến không thở nổi, trái tim cậu như có bàn tay ai bóp chặt đến đau đớn. Từ bao giờ trong trái tim hắn hình bóng của cậu bị kẻ khác lấn mờ?

Đau đớn nơi hạ thân cùng nỗi đau khó hiểu nơi ngực trái hoàn toàn siết chặt Tử Thao, cậu chẳng mấy chốc đã ngất lịm đi trong lòng hắn.

“Phàm à, đây là quà sinh nhật anh tặng em sao? Bất quá món quà này chính là em nhận không nổi. Hôm nay, em đã nhận ra một điều dù thực muộn màng. Trước đây em sống thật hạnh phúc hay chí ít là thật thoải mái bởi em nghĩ em sống vì bản thân em nhưng ngày hôm nay, vào khoảnh khắc anh gọi tên người khác mà không phải em, em chợt nhận ra thì ra mình thật bất hạnh vì em đã yêu người khác ngoài bản thân em. Bất chợt, em thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì thì tình yêu đến bên em và như một cơn gió thoảng qua, tình yêu rời xa em không một lời từ biệt. Cũng trách em không nhận ra sớm hơn, để đến lúc trái tim anh thuộc về người khác rồi,mình em đau khổ thì được gì?”

Tử Thao nhếch mép cười trong đau đớn, bản thân đã dần chìm vào mộng mị đến chẳng nhận ra thứ gì nữa trong khi Ngô Phàm, hắn đem tất cả đau thương đổ lên thân ảnh dưới thân mà thậm chí hắn còn không ý thức được đó là ai.

Continue Reading

You'll Also Like

1.2K 171 10
Tình yêu có thể xảy ra ở mọi tình huống mọi hoàn cảnh này hay chỉ trong tích tắc một giây thôi ta đã lỡ sa vào nụ cười của người đó. Nhưng người đó l...
89K 6.8K 45
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: dreamer
1.4K 255 12
-romance,soft,he,waff,request học bá ơi. tôi yêu cậu vãi cả chưởng. Fic trả request cho bạn @QuihnAhn
106K 7K 31
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...