THẾ BẤT KHẢ ĐÁNG _ SÀI KÊ ĐẢN

By Pinoneverdie

820K 23.1K 4.6K

THẾ BẤT KHẢ ĐÁNG Tác giả: Sài Kê Đản Đam mỹ vui nhộn hài hước, HE, cường cường. Mình dịch từ chương 82 vì đã... More

CHƯƠNG 82: TIẾN TRIỂN THÊM MỘT BƯỚC
CHƯƠNG 83: SĨ KHẢ SÁT BẤT KHẢ NHỤC
CHƯƠNG 84: CÓ THỂ CHỐNG LẠI Ý TRỜI
CHƯƠNG 85: THÊM MỘT CÁI ĐẦU NÃO
CHƯƠNG 86: ĐẶC BIỆT HIẾU THẢO
CHƯƠNG 87: HẠ DIỆU CẬU Ở LẠI
CHƯƠNG 88: NHÓC CON, CHO CẬU KHIÊU KHÍCH NÀY!
CHƯƠNG 89: CHUYẾN KHỞI HÀNH LỪA ĐẢO
CHƯƠNG 90: NỖI ÁM ẢNH HOÁN ĐỔI NGƯỜI
CHƯƠNG 91: CẬU Á ĐEM MIỆNG GIỮ KÍN MỘT CHÚT
CHƯƠNG 92: MIỄN TÌM !
CHƯƠNG 93: HUYNH MUỘI TÂM SỰ
CHƯƠNG 94: NGƯỜI VỢ ĐẢM
CHƯƠNG 95: HUYNH ĐỆ CỦA ANH HẮN ĐIÊN RỒI!
CHƯƠNG 96: KÌ NGHỈ QUÁ DÀI
CHƯƠNG 97: ĐƯỜNG VỀ NHÀ CHỒNG TRẮC TRỞ
CHƯƠNG 98: HẢO TIỂU TỬ
CHƯƠNG 99: TÔI KHÔNG THỂ MẤT MỘT NGƯỜI
CHƯƠNG 100: HAI GÃ ĐÀN ÔNG ĐIÊN LOẠN
CHƯƠNG 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
CHƯƠNG 102: TIỂU TỔ TÔNG ẤM ÁP
CHƯƠNG 103: CỰC KÌ ĐẠI PHÁT
CHƯƠNG 104: HẬU QUẢ CỦA KÌ NGHỈ ĐÔNG
CHƯƠNG 105: TÔI PHỤC CẬU LUÔN!
CHƯƠNG 106: CẢM ƠN CẬU
CHƯƠNG 107: MẶT MŨI BẦM DẬP
CHƯƠNG 108: TRỨNG TRỌC LỐC KHÔNG CÓ LÔNG
CHƯƠNG 109: MẮT TO MẮT NHỎ
CHƯƠNG 110: GIẢI TRỪ TÂM BỆNH
CHƯƠNG 111: TRẢ THÙ
CHƯƠNG 112: TÂM TRÍ KHÔNG THỂ THOẢI MÁI
CHƯƠNG 113: CHUYỆN KHÔNG NGỜ TỚI
CHƯƠNG 114: MỘT CON SÓI ĐẾN TỪ PHƯƠNG BẮC
CHƯƠNG 115: VIÊN ĐẠI TIỂU THƯ ĐÁNG THƯƠNG
CHƯƠNG 116: MỘT TRÒ HỀ
CHƯƠNG 117: TÔI THẬT NGỐC
CHƯƠNG 118: KHỦNG HOẢNG TỨ PHÍA
CHƯƠNG 119: CẢNH GIỚI PHÓNG ĐÃNG
CHƯƠNG 120: CẢM GIÁC ĐÃ SAI CHỖ
CHƯƠNG 121: HÓA GIẢI MÂU THUẪN
CHƯƠNG 122: ANH CHỚ ÉP TÔI DÙNG BIỆN PHÁP MẠNH
CHƯƠNG 123: MÀN KỊCH CHUA XÓT
CHƯƠNG 124: QUẦN LÓT BỊ MẤT
CHƯƠNG 125: CẬU ĐÊM QUA ĐÃ HIỆN NGUYÊN HÌNH?
CHƯƠNG 126: QUẦN LÓT BỊ RỘNG
CHƯƠNG 127: KẺ TRỘM ĐI BẮT PHẠM NHÂN
CHƯƠNG 128: LÀM HÒA
CHƯƠNG 129: BỊ DỌA ĐẾN TÈ RA QUẦN
CHƯƠNG 130: CHÍNH LÀ TỰ TIN NHƯ VẬY.
CHƯƠNG 131: BẢO ĐẢM SẼ KHÔNG BẠC ĐÃI CẬU
CHƯƠNG 132: SÁU QUÝ ÔNG TỀ TỤ
CHƯƠNG 133: KHÔNG TRƯỢT MỘT PHÁT
CHƯƠNG 134: GIÁ QUÁ MẮC
CHƯƠNG 135: TỰ HẮC ĐẾ
CHƯƠNG 136: TRÁNH XA NGƯỜI NÀY RA
CHƯƠNG 137: TIÊU CHUẨN
CHƯƠNG 138: NỘI BỘ LỤC ĐỤC
CHƯƠNG 139: CÁI GÌ GỌI LÀ TRỜI SINH MỘT ĐÔI
CHƯƠNG 140: PHONG TỎA HUYỆT CƯỜI
CHƯƠNG 141: TÌNH HUỐNG BẤT NGỜ
CHƯƠNG 142: GỌI CỨU BINH
CHƯƠNG 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
CHƯƠNG 144: HẠ TIỂU YÊU TRỞ MẶT
CHƯƠNG 145: BẮT ĐẦU TÍNH SỔ
CHƯƠNG 146: HIỂU RA MỌI CHUYỆN
CHƯƠNG 147: MỘT MÌNH TÔI LÀM BA NGHÌN NGƯỜI
CHƯƠNG 148: CẬU ĐÓ NHA NHÃN THẦN THẬT TỐT!
CHƯƠNG 149: THẬT SỰ LO LẮNG!
CHƯƠNG 150: GỌI!
CHƯƠNG 151: ĐẠI THẦN THÁNH TỪ TRÊN TRỜI GIÁNG XUỐNG!
CHƯƠNG 152: NAM NHÂN KHÔNG CÓ GÌ TỐT
CHƯƠNG 153: CÙNG 'BÁO NGẠN TỔ' NÓI LỜI NGÔN TÌNH
CHƯƠNG 154: VẠCH TRẦN
CHƯƠNG 155: TUYÊN ĐẠI BỊP
CHƯƠNG 156: LIÊN TỤC GẶP TRỤC TRẶC
CHƯƠNG 157: THỔ HÀO CHÂN CHÍNH
CHƯƠNG 158: ĐỨNG NÚI NÀY TRÔNG NÚI NỌ
CHƯƠNG 159: NGHÌN VẠN LẦN PHẢI CHỜ TÔI
CHƯƠNG 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
CHƯƠNG 161: VÌ CẬU MÀ BUỘC HẮN RA ĐI LÀ ĐÙA GIỠN?
CHƯƠNG 162: HY SINH
CHƯƠNG 163: NGƯƠI LÀ NGƯỜI BỊ THẦN KINH
CHƯƠNG 164: XÉ MỞ NGỤY TRANG
CHƯƠNG 165: LOẠI BỎ TÂM BỆNH
CHƯƠNG 166: BIẾN CỐ
CHƯƠNG 167: VIỆC NÀY TÔI QUYẾT ĐỊNH RỒI
CHƯƠNG 168: VỀ NHÀ
CHƯƠNG 169: CUỘC CHIẾN TRUYỀN THÔNG BẮT ĐẦU!
CHƯƠNG 170: CÁI GÌ MỚI ĐƯỢC GỌI LÀ CHÂN ÁI?
CHƯƠNG 171: LÒNG ĐAU TỰA DAO CẮT
CHƯƠNG 172: THẲNG THẮN MỘT LẦN
CHƯƠNG 173: MẤT TÍCH
CHƯƠNG 174: ÁCH...
CHƯƠNG 175: ANH TA TẠI SAO CŨNG Ở ĐÂY?
CHƯƠNG 176: ĐẠI CUỘC ĐÃ ĐỊNH
CHƯƠNG 177: VẬT VỀ NGUYÊN CHỦ
CHƯƠNG 178: CẢM GIÁC CÓ NGUY CƠ.
CHƯƠNG 179: MỘT CHÚT GIỐNG CON NGƯỜI CŨNG KHÔNG CÓ.
CHƯƠNG 180: THẬT SỰ RẤT THOẢI MÁI
Chia sẻ
CHƯƠNG 181: CƯỜI
CHƯƠNG 182: KỲ THỰC CẬU ĐÃ SỚM HỐI HẬN.
CHƯƠNG 183: CON HƯƠU TUYẾT NGU XUẨN
CHƯƠNG 184: VÔ TÌNH GẶP TRÊN ĐƯỜNG
CHƯƠNG 185: ANH CỨ CHỜ CHO TỚI CHẾT ĐI!
CHƯƠNG 186: KHÔNG BAO GIỜ CHƠI ĐÙA NỮA.
CHƯƠNG 187: BIẾT VẬY ĐỪNG LÀM
CHƯƠNG 188: ANH MÃI LÀ NO.1
CHƯƠNG 189: TÌNH YÊU TRÊN BỜ VAI.
CHƯƠNG 190: TIẾNG GỌI CỦA TÌNH YÊU
CHƯƠNG 191: TỈNH LẠI
CHƯƠNG 192: HẾT LÒNG CHĂM SÓC
CHƯƠNG 193: ĐẠI TỔ TÔNG
CHƯƠNG 194: AN ỦI
CHƯƠNG 195: CHỈ NGUYỆN ĐƯỢC SỐNG TRONG CƠN MÊ ĐẮM
CHƯƠNG 196: CHIẾN TÍCH
CHƯƠNG 197: RỐT CỤC AI KHÔNG ĐỨNG ĐẮN ?
CHƯƠNG 198: KHẨU VỊ CỦA CẬU NẶNG NHƯ VẬY?
CHƯƠNG 199: CẬU TRỐN ĐI ĐÂU?
CHƯƠNG 200: PHẢN KÍCH
CHƯƠNG 201: THẾ NÀO LẠI LÀ NGƯƠI ???
CHƯƠNG 202: HÀN ĐẠI THẦN TIÊN
Chuyên mục chia sẻ quảng cáo!
CHƯƠNG 203: CẮT ĐỨT TƠ TÌNH
CHƯƠNG 204: NỘI CHIẾN
CHƯƠNG 205: THỪA DỊP CHÂM DẦU
CHƯƠNG 206: THỰC SỰ XINH ĐẸP PHI THƯỜNG
CHƯƠNG 208: MỘT CÁI TIN NHẮN.
CHƯƠNG 209: THEO ĐUỔI MẸ VỢ
CHƯƠNG 210: THẬT KHÔNG CÓ PHẨM HẠNH
CHƯƠNG 211: GHEN TUÔNG VỚI CẢ NGẠCH NƯƠNG
CHƯƠNG 212: GIỐNG NHƯ LỘT DA HEO
Pino lảm nhảm
CHƯƠNG 213: TÔI THẤY VẬY CŨNG TỐT!
CHƯƠNG 214: BIẾN ĐI! BIẾN RA ĐI! BIẾN ĐI
CHƯƠNG 215: CHƯƠNG CUỐI
SÀI KÊ ĐẢN PHÁT BIỂU CẢM NGHĨ VỀ THẾ BẤT KHẢ ĐÁNG
THÔNG BÁO
Cho hỏi thăm!!
Cần sự trợ giúp
Phiên ngoại
TÂM THƯ

CHƯƠNG 207: VỀ NƯỚC

5.7K 181 7
By Pinoneverdie

CHƯƠNG 207: V NƯỚC

Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn: www.wattpad.com/pinoneverdỉe

--------

Hạ Diệu ở nước Mỹ hầu hạ chính là đã một tháng, mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh. Một ngày nào mà không kêu ca càu nhàu thì cậu ta sẽ chết, gia gia chịu đủ rồi! Gia gia muốn bỏ gánh! Kết quả Viên Tung để cậu ta đi ra ngoài chơi một ngày, thoải mái một chút.

Rốt cục, ngày hôm nay trong phòng bệnh chỉ còn lại Viên Tung, triệt để thanh tĩnh.

Hộ lý của Viên Tung là một người Mỹ gốc Hoa, tiếp xúc một thời gian dài, đương nhiên nhìn ra mối quan hệ giữa hai người họ, mỗi ngày ngoại trừ việc chăm sóc y tế cho Viên Tung, niềm vui duy nhất chính là nhìn hai người bọn họ quan tâm lo lắng cho nhau. Đã quen với việc hai người họ tối ngày bên nhau, hiện tại chỉ có một người, không khỏi nảy sinh cảm giác khác lạ.

Ngày hôm nay không thấy Hạ Diệu, hộ lý cười hỏi: "Cậu ta rốt cục đi ra ngoài rồi sao?"

Viên Tung ừ một tiếng.

Bác sĩ vừa xoa bóp chân cho Viên Tung vừa nói: "Cậu ta đối với anh thật là tốt."

Viên Tung thân thể cường tráng , mi cốt ngạo nghễ, con ngươi thâm thúy cất giấu nhu tình: nói lời thừa thãi, đó là bạn đời của ta, là vợ của ta, có thể đối với ta không tốt sao?

"Được rồi, anh là thế nào khuyên cậu ta đi?" Hộ lý hiếu kỳ.

Viên Tung nhàn nhạt trả lời: "Dạy dỗ cậu ta hai câu, cậu ta nghe không vui liền bỏ đi."

"Anh giáo huấn cậu ta?" Bác sĩ trêu chọc Viên Tung, "Anh nỡ sao?"

Viên Tung đối với mình thê tử yêu thương biết bao ấy vậy mà vẫn bày đặt.

"Tôi vì sao phải luyến tiếc?"

"Tôi chỉ thấy cậu ta cả ngày rống giận la hét với anh, vẫn không thấy anh đen mặt lại lần nào."

Viên Tung nói: "Là vì tôi đang tích tụ."

"Tích tụ?"

Viên Tung gật đầu, "Tích tụ xong rồi đánh cậu ta một trận thật đã."

Hộ lý cười ha ha, "Thực sự khó có thể tưởng tượng."

Kỳ thực Hạ Diệu là chủ động muốn đi, không liên quan gì đến mấy lời khuyên nhủ của Viên Tung. Sáng sớm mặc quần áo tử tế liền đi ra ngoài, cũng không cùng Viên Tung chào hỏi.

Viên Tung đoán cậu ta là giận lẫy, cho nên không níu cậu ta lại hỏi tại sao, để mặc cho cậu ta ra ngoài vui vẻ một chút.

Vốn tưởng rằng Hạ Diệu chuyến này thật khó mới có thể đi ra ngoài, chắc chắn buổi tối mới trở về. Kết quả buổi trưa, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Hạ Diệu ôm hộp đựng thức ăn đi tới.

"Nếm thử, tôi tự mình làm sủi cảo!" Hiến vật quý như nhau mà đưa tới Viên Tung trước mặt.

Viên Tung vốn tưởng rằng Hạ Diệu nói "tự mình làm" chỉ là lấy sủi cảo làm sẵn đông lạnh bỏ vào nồi hấp, không nghĩ tới từ lớp da đến phần nhân là đều là tự tay làm. Về phần làm thế nào đoán được, trực tiếp nhìn hình dạng bánh sủi cảo sẽ biết.

Hạ Diệu vốn là muốn đi ra ngoài tiêu khiển , kết quả đi dạo một hồi lại đi đến siêu thị. Trong khoảng này, ăn đồ ăn nhanh đến đồ nguội đã quá đủ, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến món sủi cảo mỏng da dày nhân. Lại sợ sủi cảo đông lạnh mùi vị không ngon, liền mua nguyên vật liệu, thuê một quầy bếp tự mình làm.

Có lẽ là bị đè nén quá lâu, ngay cả thức ăn kiểu này đều rất hưng phấn.

Viên Tung nhìn thấy từng cái bánh sủi cảo trong hộp đựng thức ăn, khẩu khí vừa trách mắng vừa yêu thương, "Thật vất vả mới có thể ra ngoài thư giãn một chút, sao lại đi làm cái này?"

Hạ Diệu hanh một tiếng, "Tôi nói anh nghe, tôi bây giờ không cần thú tiêu khiển gì cao sang, chỉ cần được tách khỏi anh vài tiếng đồng hồ, tôi liền cảm thấy thoải mái dễ chịu."

Viên Tung nhéo cái mông của Hạ Diệu một cái.

Hạ Diệu đau đến muốn bại liệt, mắng hai tiếng rồi vẫn đem khăn lông ẩm đến lau tay cho Viên Tung, thúc giục hắn ăn thử bánh sủi cảo.

"Thế nào?" Hạ Diệu không kịp chờ đợi, "Nói thật à! Đừng có mà giả vờ miễn cưỡng vui cười , gia gia đây sẽ đánh anh."

Viên Tung ăn thực sự thấy ngon, tuy rằng mùi vị hơi kém một chút, nhưng so với mấy ngày nay ở trong bệnh viện, thức ăn kiểu này đã là mỹ vị, nhất là món do Hạ Diệu lần đầu tự tay làm.

"Chớ khen tốt!" Hạ Diệu làm bộ làm tịch mà cảnh cáo.

Viên Tung thuận theo ý muốn của Hạ Diệu, khách quan nói rằng: "Bánh sủi cảo da hơi dầy, thịt mặc dù nhiều nhưng thiếu hương vị, chắc là do không thêm dầu vừng và gừng."

Hạ Diệu mới vừa rồi còn nhu hòa, trong tích tắc bắt đầu dữ tợn gầm lên , "Con mẹ nó còn nhiều chuyện như vậy?"

"Không phải là cậu bảo tôi nói thật sao?"

Hạ Diệu đỏ mặt tía tai mà giật lại cái hộp thức ăn, "Có ăn hay không? Không ăn trả đây!"

"Ăn."

Hạ Diệu bởi vì câu nói thật của Viên Tung, thành ra giận hờn nguyên một ngày, vẫn chưa thay đổi sắc với Viên Tung. Ngày hôm sau, rạng sáng đã đi ra ngoài, mua một lọ dầu vừng và một túi bột gừng, tiếp tục làm sủi cảo.

Trong lòng thầm nghĩ: tôi cũng không tin hai thứ này có tác dụng, nhiều hơn một ít gia vị thì có thể ngon hơn sao?

Kết quả, vừa dùng chiếc đũa khuấy khuấy, mùi thịt liền bốc lên.

Nấu chín xong không đợi được nếm thử một cái, bản thân mình cũng phải gật đầu tán thưởng, quả nhiên có thêm gia vị có khác.

Món sủi cảo ngày hôm nay coi bộ rất hài hòa.

Mẹ Hạ sau khi kết thúc thời gian du ngoạn ở nước ngoài, tâm tình so với lúc mới tới không giống nhau, nghĩ đến tâm ý quá lớn của Viên Tung, tất cả đều đã bày tỏ rõ. Viên Tung hiện đang nằm viện điều trị ngay nước Mỹ, không tới thăm thì chính là có chút không phải lẽ.

Vì vậy, trước khi về nước, mẹ Hạ vẫn là tới bệnh viện.

Lúc giữa trưa, Viên Tung đều luôn mở cửa để thông gió. Lúc mẹ Hạ đi tới cửa , vừa lúc thấy Hạ Diệu cùng Viên Tung cùng một chỗ ăn bánh sủi cảo.Trong lòng cũng không lấy làm ngạc nhiên hay hốt hoảng, bà ta đã sớm đoán được Hạ Diệu sẽ tới nơi này.

Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, anh một miếng tôi một miếng mà gắp bánh sủi cảo cho nhau, dáng vẻ không nói cũng biết, hạnh phúc ấm áp tràn đầy.

Mẹ Hạ đã rất lâu rồi không nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Diệu, tựa như một đứa trẻ sáu bảy tuổi, lúc ăn bánh sủi cảo vào miệng liền nhắm ghiền mắt mặt hưởng thụ, ánh mắt giản đơn thuần túy.

Viên Tung nhìn Hạ Diệu ăn ngon như vậy, thuận miệng nói rằng: "Lúc quay trở về sẽ hảo hảo bồi bổ cho cậu."

Hạ Diệu ừ một tiếng, lại gắp sủi cảo cho Viên Tung.

Hai người không ai để ý đến thân ảnh đang đứng ngoài cửa, tiếp tục câu câu đáp đáp mà trò chuyện.

"Đổi sang phòng bệnh cao cấp khác." Viên Tung nói, "Loại nào mà có quán rượu cùng khu nghĩ dưỡng kết hợp với phòng bệnh ấy. Không có gì làm còn có thể xem phim, vọc máy vi tính..."

Hạ Diệu hỏi Viên Tung, "Anh ở đây ở không nổi nữa?"

"Tôi thì không có vấn đề, chính là sợ cậu buồn chán."

Hạ Diệu nói: "Quên đi, không còn mấy ngày, cũng đã quen rồi."

Mẹ Hạ không phải là ngày đầu tiên biết Viên Tung , nhưng khái niệm về một Viên Tung là hoang phí thì bà ta không rõ lắm. Trước đây không nghĩ hắn là người xa hoa dâm dật , từ lúc chứng kiến tiêu chí chọn phòng bệnh và đãi ngộ của hắn dành cho mình, lúc này mới nhận ra.

Nhưng hắn đối với bà ta thật sự rất tốt, mẹ Hạ ở đây hơn một tháng, khách sạn năm sao, ăn món ăn của đệ nhất đầu bếp, được hòa chung với nhiều người nổi tiếng.

Mặc dù bà ta biết được dụng tâm sâu xa của Viên Tung, nhưng rất nhiều thứ mình hưởng thụ được thì cứ hưởng thụ. Ngoài ra đích thân chống đối nhi tử, ngược lại khiến cả đôi bên đau lòng.

"A dì ?"

Viên Tung gọi một tiếng , trong nháy mắt cắt đứt dòng suy nghĩ của mẹ Hạ.

Mẹ Hạ nhãn thần thay đổi, biểu tình ảm đạm mà đi vào.

So với vẻ thong dong của mẹ Hạ, Hạ Diệu lại có loại cảm giác co quắp.

"Cái kia... Mẹ, thật là trùng hợp, lại gặp mẹ ở đây...."

Mẹ Hạ không thèm liếc cậu ta một cái, bay thẳng đến chỗ Viên Tung hỏi: "Đã tốt hơn chưa?"

"Đã khá hơn." Viên Tung nói.

Hạ Diệu vội vàng đem chén sủi cảo tới trước mặt mẹ Hạ, hào hứng nói: "Mẹ, mẹ nếm thử, con tự gói sủi cảo."

"Không có lộc ăn." lạnh nhạt tuôn ra bốn chữ.

Hạ Diệu vẫn còn dùng sức mà năn nỉ, "Mẹ, mẹ nếm thử đi, nếm một miếng thôi."

Mẹ Hạ giọng nói nghiêm nghị, rống một tiếng, "Con tránh xa mẹ ra một chút."

Viên Tung sắc mặt rõ ràng thay đổi, trước tiên nhìn lướt qua Hạ Diệu, sau đó cùng mẹ Hạ nói: "Dì đừng rống lên với cậu ấy."

Tuy rằng Viên Tung giọng nói rất bình thản, không có chút bất kính, nhưng mẹ Hạ vẫn là có chút không thoải mái, trong lòng thầm nghĩ: đây còn con trai của ta hay con trai của ngươi?

Bởi vì phải vội quay về mẹ Hạ cũng không ở lại lâu, trước khi đi còn có thâm ý mà liếc mắt nhìn Hạ Diệu.

Hạ Diệu vội vàng đi theo, năn nỉ mẹ Hạ: "Mẹ, mẹ khoan dung vài ngày, anh ta vài hôm nữa mới xuất viện, không ai cùng anh ta bầu bạn....."

Không ngờ, mẹ Hạ căn bản không thèm quan tâm đến ý tứ của Hạ Diệu.

"Con muốn khi nào quay về, có quan hệ tới mẹ sao?"

Hạ Diệu cười nham hiểm, "Thế nào không quan hệ? Con là con trai của mẹ mà!"

"Lúc anh trốn sang đây thì đã không còn là con của tôi."

Hạ Diệu phản ứng cấp tốc mà nói: "Lúc con tới đã liền gọi điện cho mẹ, nhưng điện thoại của mẹ vẫn là không gọi được."

Mẹ Hạ vì để chuyến nghĩ dưỡng này thật trọn vẹn, cố ý tắt điện thoại di động, cuối cùng lại bố thí Hạ Diệu một chỗ trống để luồng lách.

"Bớt giả bộ với mẹ, con nếu thực sự muốn ở lại đây,tốt nhất là thay ba thay mẹ đem phần nhân tình kia hảo hảo mà trả lại cho hắn! Về phần những mưu tính trong lòng con, đừng hòng giở trò!"

...

Hai tuần sau, Viên Tung rốt cục được xuất viện.

So với lần xuất viện lần trước rất thương cảm, tiêu điều nhược thất, lần này Hạ Diệu có cảm giác giải thoát, cuối cùng cũng cũng qua hết. Thu dọn hành lý hỏa tốc trở về nước, hai chân dẫm lên mảnh đất kinh đô, tâm tình rộng mở sáng lạn.

Hạ Diệu về nhà trước lên tiếng chào hỏi, sau đó đi tới đơn vị.

Trương Điền điều đến nơi khác, phòng làm việc chỉ còn lại Tiểu Huy.

Tiểu Huy nhìn thấy Hạ Diệu liền hung hăng ôm lấy, một bên nước mắt một bên nước mũi.

"Đại Điền đã bỏ tôi đi , cậu đó nha cũng không thấy bóng dáng, tôi suốt ngày trong lòng suy sụp buồn bã..."

Hạ Diệu cười cười đẩy Tiểu Huy ra, "Đừng đừng đừng... Tôi bây giờ đã là người của người ta, đừng để sơ hở mà cho lão đàn ông nhà tôi nhìn thấy, anh ta lòng dạ hẹp hòi."

Hiện tại Hạ Diệu có thể đứng trước mặt đồng sự thừa nhận mối quan hệ với Viên Tung, không có chút nào không tự nhiên.

"Ngón chân của anh ta thế nào rồi?" Tiểu Huy hỏi thăm một câu.

Hạ Diệu lặng yên hanh cười một tiếng, "Đầu ngón chân đã gắn lại được, miễn cưỡng thì cũng được coi là thoát khỏi trạng thái tàn tật, cơ thể con người được xem là chỉnh chu. Hai ngày nay sức khỏe cũng ổn định, không có gì vẫn còn cùng tôi chọc ghẹo..."

Nếu là ở hai năm trước thậm chí là một năm trước, Tiểu Huy đều khó có thể tưởng tượng đại hòa thượng trong miệng có thể nói ra những chuyện này.

"Tôi không cùng cậu nói nữa, tôi phải đi trước, có hẹn với đám anh em."

Hơn tám giờ tối, ở quán rượu kia, Hạ Diệu, Bành Trạch và Tuyên Đại Vũ cuối cùng cũng gặp mặt.

"Thật không dễ dàng à! Chúng ta đều đã rất lâu rồi mới cùng nhau ăn bữa cơm?" Bành Trạch cảm khái.

Hạ Diệu khoác tay lên vai Tuyên Đại Vũ, khoan thai hỏi: "Đại Vũ à, cậu nhớ tôi không?"

Tuyên Đại Vũ dằng dặc trả lời một câu, "Cậu không phải là hỏi thừa thãi sao?"

Trong vòng mấy giây, mặt nạ nghiêm nghị bị xé rách, Tuyên Đại Vũ thình lình bạo động, đem Hạ Diệu đè lên ghế dùng răng gặm cắn xé rách, Hạ Diệu gào khóc vừa cười vừa mắng.

"Hắc, hắc, cẩn thận một chút nha!" Bành Trạch ở một bên nhắc nhở, "Tôi chụp được cảnh này rồi gửi qua cho Viên Tung bây giờ!"

Hạ Diệu giả bộ bất chấp, "Muốn gửi thì cứ gửi, để anh ta thiếu vắng tôi vài ngày cũng tốt, lão tử tôi mấy ngày nay cả ngày cùng anh ta ngâm chung một chỗ, thực sự chán ngấy lên được."

Tuyên Đại Vũ nói vào lỗ tai Hạ Diệu: "Lần trước lúc cậu nằm viện, Vương Trì Thủy vẫn còn nói với tôi, nói cuộc sống vợ chồng của cậu ở trong bệnh viện 'phong sinh thủy khởi', 'hữu tư hữu vị'. "

"Đúng, lúc ấy quả thực không sai, nhưng sau này thì không chịu nổi."

"Hơn nữa bệnh viện lần trước là vách tường , cách âm đặc biệt tốt, bác sĩ cũng không lui tới nhiều, mười một giờ đêm cứ thế tắt đèn. Còn bệnh viên bên Mỹ kia, phòng bệnh và hàng lang chỉ cách nhau bởi một lớp thủy tinh, bác sĩ vẫn còn con mẹ nó mỗi ngày kiểm tra phòng, đôi lúc còn bất ngờ đột kích, tôi thao!"

...

HẾT CHƯƠNG!

CHÚC NGỦ NGON

Continue Reading

You'll Also Like

207K 9.6K 32
Thể loại: Cao H, cao H, Lang vương gian xảo công x đơn thuần thư sinh thụ. HE Author: Domoto1987 Editor: Vu Thần Beta: Xu Số chương: 30 chương ...
320K 12.4K 98
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
17.8K 770 57
Hán việt: Tra Công Biến Thành Thụ, Chúc Tính Thị? Tác giả: Nhất Bôi Nhị Oa Đầu Link Raw & Qt: https://gekkabijin.wordpress.com/ Thể loại: Hoán đổi li...