Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình...

By zenniepanda

933K 39.1K 1.7K

Tên chính văn: Nghịch tập 《逆袭》 Tạm dịch: Yêu nhầm tình địch Tác giả: Sài Kê Đản ( 柴鸡蛋 ) Copy by: Zennie Thể l... More

Chương 1: Chúng Ta Chia Tay Đi
Chương 2: Bớ Người Ta! Có Người Tự Sát!
Chương 3: Vị Bác Sĩ Trong Phòng Khám
Chương 4: Anh Có Thể Chết Vì Em
Chương 5: Lời Tự Đáy Lòng
Chương 6: Vay Tiền Mẹ
Chương 7: Biết Ngay Là Cậu Sẽ Quay Lại Mà
Chương 8: Không Còn Sợi Dây Chuyền
Chương 9: Đốt Gân Não Cho Cậu!
Chương 10: Tôi Muốn Từ Chức
Chương 11: Xin Hãy Nhận Của Đồ Đệ Một Lạy
Chương 12: Thay Đổi Triệt Để, Lần Nữa Làm Người
Chương 13: Xã Mãng
Chương 14: Thừa Nhận Thất Bại
Chương 15: Cậu Vẫn Còn Muốn Đi Sao?
Chương 16: Mau Đi Làm Thành Quản Cho Ba!
Chương 17: Tôi muốn làm người bán dạo!
Chương 18: Cháo đây, Một Tệ Một Ly!
Chương 19: Chấp pháp bạo lực
Chương 20: Cạo Đầu
Chương 22: Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 22: Nhanh Như Vậy Đã Báo Ứng
Chương 23: Cuối Cùng Cũng Bắt Được Cậu
Chương 24: Người Thành Thật
Chương 25: Trêu Đùa Bác Sĩ
Chương 26: Đổi Nghề
Chương 27: Sao Chỗ Nào Cũng Đều Thấy Anh
Chương 28: Quần Nhỏ Màu Hồng
Chương 29: Phổ Cập Tri Thức Về Phương Diện Nào Đó
Chương 30: Câu Dẫn
Chương 31: Có Thù Không Báo Không Phải Là Quân Tử!
Chương 32: Kế Hoạch Báo Thù
Chương 33: Dẫn Xà Xuất Động
Chương 34: Cứ Nén Bi Thương Thuận Theo Tình Thế Đi!
Chương 35: Lần Đầu Tiên Trao Đổi Bình Thường
Chương 36: Mông Của Cậu Lớn Thật Đấy!
Chương 37: Cậu Muốn Mắt Hay Muốn Kẹo?
Chương 38: Tìm Cơ Hội Tiêu Diệt Vật Nhỏ Này!
Chương 39: Cậu Nhất Định Là Cố Ý!
Chương 40: Xát Muối Vào Vết Thương
Chương 41: Đại Bảo Nhị Bảo
Chương 42: Cậu Bị Lừa Rồi!
Chương 43: Đại Lễ Đầu Tiên
Chương 44: Mượn Đao Giết Người
Chương 45: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang!
Chương 46: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang (p2)
Chương 47: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang (p3)
Chương 48: Có Câu oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 49: Hôm Nay Bầu Trời Thật Xanh
Chương 50: Chính Là Không Buông Tay
Chương 51: Dốc Lòng Tu Luyện
Chương 52: Tà Ác Trong Điện Thoại
Chương 53: Có Chút Luyến Tiếc
Chương 53: Có Chút Luyến Tiếc (p2)
Chương 53: Có Chút Luyến Tiếc (p3)
Chương 54: Tội Chết Có Thể Miễn, Tội Sống Khó Tha
Chương 54: Tội Chết Có Thể Miễn, Tội Chết Khó Tha (p2)
Chương 54: Tội Chết Có Thể Miễn, Tội Sống Khó Tha (p3)
Chương 55: Bắt Đầu Có Dục Vọng Từ Lúc Nào
Chương 56: Ăn Phân Trưởng Thành
Chương 57: Liên Tục Bị Hù Dọa
Chương 56: Cậu Yên Tâm Đi
Chương 57: Hồ Ly Tinh
Chương 58: Có Hai Loại Khả Năng
Chương 59: Xem Phim Luyện Can Đảm
Chương 60: Bắt Chim Sẻ
Chương 61: Chỗ Nào To Thì Nhìn Chỗ Đó!
Chương 62: Này Thì Bóp, Bóp, Bóp Bóp Bóp!
Chương 63: Chơi Xấu
Chương 64: Hỏa Vô Danh
Chương 65: Hoành Đạo Đoạt Ái (1)
Chương 66: Thì Ra Là Thế
Chương 67: Đừng Để Tôi Thất Vọng
Chương 68: Xoay Chuyển Thế Cuộc
Chương 69: Mau Xiết Chặt Cậu Ta !!!!
Chương 70: Tôi Cũng Rất Thích Tên Đầu Hói Kia
Chương 71: Tại Sao Lại Thấy Mình Như Đang Bán Thân Vậy?
Chương 72: Bảo Vệ Thức Ăn
Chương 73: Lời Nói Khách Sáo
Chương 74: Ai Lại Không Biết Xấu Hổ Như Vậy?
Chương 75: Nếm Mùi Thất Bại
Chương 76: Nói Hết Tâm Sự
Chương 77: Liều Mạng Ép Buộc
Chương 78: Trước Hết Xử Lý Cô Ta!
Chương 79: Điều Chỉnh Chiến Thuật
Chương 80: Trò Chơi Tâm Nhãn
Chương 81: Thật Sự Để Tôi Rời Đi?
Chương 82: Cái Này Được Gọi Là Thoải Mái?
Chương 83: Ngâm Thơ Đối Đầu Với Kẻ Keo Kiệt
Chương 84: Làm Bộ Thương Tiếc Lẫn Nhau
Chương 85: Trút Đi Cơn Giận
Chương 86: Mắt Kẹt
Chương 87: Đã Lâu Không Ngủ Cùng Giường
Chương 88: Anh Con Mẹ Nó Thật Là Đồ Súc Sinh!
Chương 89: Mỗi Người Một Tâm Trạng
Chương 90: Trời Sinh Một Đôi
Chương 91: Mãnh Hổ Phá Cửa Sổ Mà Vào
Chương 92: Xem Film VIP
Chương 93: Quang Vinh Về Đội
Chương 94: Vô Thanh Cảnh Cáo
Chương 95: Yêu Tinh Trong Yêu Tinh
Chương 96: Viên Mãn Hoàn Thành Nhiệm Vụ
Chương 97: Giáo Sư Trì Giảng Bài
Chương 98: Hết Sức Căng Thẳng
Chương 99: Chết Không Có Chỗ Chôn
Chương 100: Ông Đây Vô Cùng Khỏe Mạnh
Chương 101: Sớm Muộn Gì Cũng Là Của Cậu
Chương 102: Diệt Cỏ Tận Gốc
Chương 103: Một Giấc Mộng Xuân
Chương 104: Rốt Cuộc Bạo Phát!
Chương 105: Tôi Không Nỡ Để Anh Rời Đi!
Chương 106: Nhổ Củ Cải!
Chương 107: Cậu Chính Là Thằng Nhóc Tệ Hại Của Tôi
Chương 108: Tối Hậu Thư
Phần Không Tên 115
Chương 110: Quý Ngài Lợi Hại
Chương 111: Thông Suốt
Chương 112: Tiếp Tay Làm Việc Xấu
Chương 113: Tôi Chê Anh Bẩn
Chương 114: Núi Lửa "Trì" Bùng Nổ
Chương 115: Thong Dong Mà Đến
Chương 116: Sau Phút Sung Sướng
Chương 117: Làm Gì Sớm Muộn Cũng Nhận Quả Báo
Chương 118: Ôm Sai Người Rồi
Chương 119: Sao Tôi Lại Xui Xẻo Như Thế?
Chương 120: Che Giấu Huyền Cơ
Chương 121: Trừ Bỏ Tâm Bệnh
Chương 122: Bài Phiến Tình
Chương 123: Khơi Chuyện
Chương 124: Cuộc Sống Tính Toán Tỉ Mỉ
Chương 125: Thiết Công Kê Nam Châm
Chương 126: Tối Hôm Nay Có Nhiệm Vụ Quan Trọng
Chương 127: Hàng Thật Giá Thật
Chương 128: Đột Ngột Lên Giọng
Chương 129: Cậu Không Có Quyền Phát Ngôn
Chương 130: Còn Nói Không Phải Đến Để Khoe Khoang?
Chương 131: Cảm Giác An Toàn
Chương 132: Ngô Mắt To
Chương 133: Đồng Hồ Tình Nhân
Chương 134: Thật Không Yên Tâm Được Chút Nào!
Chương 135: Đây Không Phải Là Đòi Mạng Tôi Sao?
Chương 136: Vậy Cậu Cứ Đợi Đó!
Chương 137: Thi Hành Trừng Phạt Nho Nhỏ
Chương 138: Gia Súc
Chương 139: Vực Tinh Thần Lên Nào!
Chương 140: Ném Đá Dò Đường
Chương 141: Bây Giờ Đi Thôi!
Chương 142: Đá Tới Đá Lui
Chương 163: Gã Đến Chỗ Tôi Chính Là Một Người Chết
Chương 144: Quả Nhiên Biết Hưởng Thụ Cuộc Sống Hơn Tôi
Chương 145: Ông Và Cháu
Chương 146: Thổ Lộ Thật Lòng
Chương 148: Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên
Chương 149: Chỉ Mới Giờ Này Thôi Sao?
Chương 150: Giám Dành Đồ Của Tôi? Trị Cô Không Thương Lượng!
Chương 51: Làm Ra Vẻ
Chương 152: Tôi Là Dây Thừng, Em Là Ngựa
Chương 153: Trận Chiến Tuyệt Đẹp
Chương 154: Đạo Cao Một Thước Ma Cao Một Trượng
Chương 155: Tự Ăn "Ác" Quả
Chương 156: Chàng Rắn
Chương 157: Thản Nhiên Một Cách Bất Ngờ
Chương 158: Ba Người Chạm Mặt
Chương 159: Thăm Viếng "Tiền Bối"
Chương 160: Kẻ Phụ Tình
Chương 161: Thật Ra Người Cũng Có Đọc
Chương 162: Một Đêm Hỗn Loạn
Chương 163: Đây Là Muốn Tạo Phản Sao?
Chương 164: Một Cái Tét
Chương 165: Khói Súng Cuồn Cuộn
Chương 166: Biến Hóa
Chương 167: Phân Tích Tỉ Mỉ
Chương 168: Chỉ Hận Gặp Nhau Quá Muộn
Chương 169: Một Trái Táo Dẫn Phát
Chương 170: Sỉ Khả Sát Bất Khả Nhục
Chương 171: Nguy Cơ Ẩn Nấu
Chương 172: Tiểu Hộ Vệ Trung Thành Ở Cửa Hậu
Chương 173: Em Tôi Bị Em Anh Lừa Đi Rồi
Chương 174: Ám Toán Kiểu Khác
Chương 175: Tương Kế Tựu Kế
Chương 176: Về Nhà Thăm Mẹ
Chương 177: Nhân Viên Chuyển Phát Bi Thúc
Chương 178: Vợ Chồng Sum Hợp (Hòa Giải)
Chương 179: Một Câu Nói Còn Thiếu (Cảnh báo nhẹ, có H)
Chương 180: Ám Hiệu
Chương 181: Cầu Đại Thần Ân Sủng
Chương 183: Gió Nổi Mây Vần
Chương 183: Vết Nhơ Để Lại
Chương 184: Từ Giờ Sẽ Bù Đắp Cho Cậu
Chương 185: Một Cây Kẹo Mút
Chương 186: Ăn Mì Ăn Ra Cảm Ngộ
Chương 187: Có Gian Tình
Chương 188: Bóng Đèn
Chương 189: Con Sẽ Không Lấy Vợ
Chương 190: Cuối Cùng Cũng Hòa Giải (Về Với Nhau)
Chương 191: Muốn Dỗ Dành Cậu Ấy Phải Làm Thế Nào?
Chương 192: Lướt Sóng
Chương 193: Ngược Một Trận
Chương 194: Thiếu Một Chút Đầu Óc

Chương 147: Lột Bỏ Từng Tầng

4.2K 149 2
By zenniepanda

Sáng sớm, một tia sáng chói mắt rọi vào phòng, Mạnh Thao híp mắt tỉnh lại.

Hoàn cảnh trong phòng đã thay đổi, quần áo cũng đổi. Rất rõ ràng, gã lại rơi vào tay một người khác.

Nhìn bên ngoài, Mạnh Thao hoàn hảo không tổn thương, không có gì khác biệt với lúc mới tới, chỉ là trên cổ tay có thêm một vết sẹo. Chỉ có bản thân gã biết, gã ngồi không thẳng đứng không nổi, tiểu tiện cũng không thể đi bình thường, đã vào trạng thái bán tàn phế.

Không bao lâu, có bảy tám người vào phòng.

Lý Vượng khom người xuống, bóp hàm Mạnh Thao hỏi: "Biết đây là đâu không?"

Mạnh Thao nhìn Lý Vượng một lát, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại, trong lòng gã hiểu rõ chỗ này là đâu, nhưng lười mở miệng.

"Không biết?" Lý Vượng cười lạnh, "Vậy tao sẽ cho mày biết rõ."

Nói xong, lấy từ trong túi ra một con rắn, không dài, chỉ nhỏ bằng ngón tay, bị Lý Vượng xách đuôi đưa tới trước mặt Mạnh Thao. Lưỡi rắn không ngừng đâm lên mặt Mạnh Thao, Lý Vượng đột nhiên bóp đuôi rắn, cái đầu nhọn của con rắn lập tức nhảy lên mặt Mạnh Thao, cắn một cái thật mạnh.

Mạnh Thao ngửi được mùi máu tanh, không kìm được lấy tay xoa mặt, xoa được một bãi máu.

"Có độc?" Hỏi Lý Vượng.

Lý Vượng cười ha ha: "Mày nghĩ thật lạc quan, tao có thể độc chết mày nhẹ nhàng vậy sao?"

Nói xong, hất cằm lên, hai người đàn ông bên cạnh bước qua, một người ấn Mạnh Thao xuống, một người lột quần. Lý Vượng khom người nhìn, vui vẻ hỏi: "Đóa cúc già của mày vẫn chưa được nở đúng không?"

Mạnh Thao tức giận trừng mắt nhìn Lý Vượng: "Mẹ kiếp tụi bây cũng chỉ biết những trò hạ tiện này thôi!"

"Trò thế nào thì đối phó người thế ấy, loại người như mày còn trông mong được thanh cao sao?"

Vừa dứt lời, một người đàn ông bên cạnh không biết bôi cái gì lên chỗ kín của Mạnh Thao, con rắn trong tay Lý Vượng vừa ngửi thấy, cái đầu nhọn liền trực tiếp chui vào bên trong huyệt.

Mạnh Thao vặn vẹo người, kêu gào đầy kinh hoảng.

Lý Vượng cười dữ tợn, bóp mạnh đuôi rắn, nó lập tức cắn xé bên trong đường ruột của Mạnh Thao. Lý Vượng không ngừng bóp, con rắn không ngừng chui vào trong, trên đường chui vẫn cắn không ngừng, cuối cùng chỉ còn lại cái đuôi nhọn là nằm trong tay Lý Vượng.

Mạnh Thao đau đớn lăn lộn, tiếng kêu gào vang vọng khắp phòng.

Lúc này, Quách Thành Vũ vững vàng bước vào, ngồi trên sô pha, bưng một ly nước chậm rãi uống.

Lý Vượng càng bóp mạnh thêm, vừa bóp vừa hỏi Quách Thành Vũ: "Quách tử, cậu xem cái mông gã vặn này, thật dâm đãng!" Nói xong lại đánh một cái lên mông Mạnh Thao, "Tay của tao còn chưa chạm vào mày đâu, mày lẳng lơ cái gì?"

Quả thật, nếu không nhìn kỹ, rất khó thấy được cái đuôi rắn trong tay Lý Vượng, cũng không thấy được hơn nửa thân rắn đang tàn phá bên trong đường ruột Mạnh Thao, chỉ thấy Mạnh Thao một mình vặn vẹo tới lui.

Cũng giống như Trì Sính chỉnh Mạnh Thao bán chết, nhưng người ngoài nhìn vào thì vẫn thấy bình yên vô sự.

"Quách Thành Vũ... mày sẽ gặp báo ứng... a..."

Quách Thành Vũ không nói gì, chỉ cười.

Mạnh Thao tiếp tục mắng chửi: "Mày làm thế... Khương Tiểu... Soái... sẽ hận chết mày... a..."

Quách Thành Vũ vẫn không để ý đến gã.

Lý Vượng bóp cái đuôi rắn trong tay, đột nhiên hù dọa: "Tao thả tay ra rồi!"

Con ngươi Mạnh Thao muốn nứt, hai chân run rẩy đòi mạng.

Lý Vượng bật cười chế nhạo, rút mạnh con rắn ra trong tiếng kêu gào kiệt lực của Mạnh Thao, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó vỗ vỗ phần mông co giật không ngừng của Mạnh Thao.

"Nhớ kỹ, đây là lạc viên rắn cưng của Quách gia, vừa rồi là quà gặp mặt."

Mạnh Thao nằm bệt dưới đất, đường ruột đau đớn, đau đến mức nói không nên lời.

Lý Vượng bị người gọi ra ngoài, căn phòng chìm vào tĩnh mịch.

Quách Thành Vũ vẫn ngồi trên sô pha uống trà của hắn, giống như chỉ đến đây để xem náo nhiệt, tất cả đều không liên quan đến hắn.

Mạnh Thao bị chỉnh cho hư bộ phận sinh dục, đó là họa tự tìm do trốn trong phòng lưu tài liệu của người ta "yêu đương vụng trộm". Đường ruột Mạnh Thao bị cắn cho thương tích khắp nơi, đó là do rắn "mất khống chế" chui vào. Mạnh Thao bị mất gần mấy cân máu, đó là do gã nghĩ không thông đi "tự sát"...

Từ đầu đến cuối, Quách Thành Vũ dường như chưa từng tham gia vào.

Nhưng chính cái kẻ "tâm địa thiện lương", tốt bụng gọi xe cấp cứu này, ngồi mặt đối mặt với Mạnh Thao, không nói một lời nào, lại mang đến cảm giác sợ hãi sâu tận xương cho Mạnh Thao.

Cuối cùng, Mạnh Thao không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi trước.

"Rốt cuộc mày muốn sao?"

Quách Thành Vũ vẫn không nói.

Lúc này, Lý Vượng vào, ghé vào tai Quách Thành Vũ nói: "Mấy kẻ đó toàn bộ bị giam giữ hình sự vì dính líu đến tội cưỡng bức rồi. Vào tù với cái tội danh này, cơ hội bị luân phiên nhiều lắm, nào cần đến chúng ta phải động thủ?"

Quách Thành Vũ thờ ơ nói: "Cuộc sống 'tốt đẹp' của chúng mới vừa bắt đầu thôi."

"Còn một chuyện."

Lý Vượng lại lải nhải một trận.

Quách Thành Vũ nghe xong, ném cho Mạnh Thao một ánh mắt không rõ nghĩa.

Ánh mắt này, suýt nữa đẩy đổ trụ chống tinh thần của Mạnh Thao.

Nhưng, Quách Thành Vũ vẫn không nói gì, ngồi trên sô pha như người ngoài cuộc.

Lý Vượng mở máy tính lên trước, kết nối với nơi khác, rồi mở màn hình điện tử lên.

Trước mắt Mạnh Thao đột ngột sáng lên, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện cảnh tượng quen thuộc, ở đại sảnh lầu một của doanh nghiệp nước ngoài nơi gã đang giữ chức, trên bức tường chính giữa có một màn hình hiển thị rất lớn, đang như thường lệ chiếu các tin tức.

Mặt Mạnh Thao đột ngột biến sắc, trong mắt lộ ra sợ hãi và bất an cực độ.

Lý Vượng lại chuyển sang một cảnh khác, trên đó xuất hiện một gương mặt quen thuộc, đó là đồng nghiệp của Mạnh Thao, máy tính của hắn kết nối với màn hình hiển thị của đại sảnh, nội dung trình chiếu là do hắn điều khiển.

"Thấy rồi chứ?" Lý Vượng âm u nói: "Chỉ cần tao kết nối với cậu ta, bảo cậu ta chiếu cảnh bên này, nhân viên của mày sẽ được mở mắt rồi."

Từ khi Mạnh Thao bị bắt đến nay, cho dù bị Trì Sính giày vò đến mức sống không bằng chết, đều chưa từng có vẻ mặt gớm guốc như bây giờ.

"Tụi bây rốt cuộc muốn làm gì? A a..."

Mạnh Thao càng điên cuồng, Lý Vượng càng thản nhiên.

"Không làm gì cả, tự đạo diễn một vở kịch, để cho lãnh đạo và các nhân viên của mày được xem hiện trường trực tiếp."

Mạnh Thao triệt để tan vỡ, cả đời gã xem trọng nhất chính bộ mặt này, gã sống chính là cho người khác xem. Đám người này sỉ nhục gã sao cũng được, nhưng không thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của gã tại lãnh địa mà gã kiêu ngạo nhất.

"Tụi bây dám làm thế, tao lập tức đập đầu chết!"

Lý Vượng và Quách Thành Vũ trao đổi ánh mắt, sau đó không hề do dự kết nối, màn hình thoáng chốc chuyển đổi.

Mạnh Thao hoảng sợ nhìn trên màn hình lộ ra đôi mắt to đầy sợ hãi của mình, hai tay gã ôm đầu, đau đớn gục dưới đất kêu gào. Lý Vượng lại tàn bạo túm tóc gã, cưỡng ép gã ngẩng đầu nhìn màn hình.

"Không phải mày muốn đập đầu chết sao? Đập đi! Đập ngay bây giờ đi!"

Thân thể đang run rẩy cứng lại trong thoáng chốc, Mạnh Thao thấy có hai nhân viên ngạc nhiên đi lại trước màn hình chau đầu ghé tai, đầu gã liền nổ oành một cái. Không khống chế được đập xuống đất, nhưng không phải tự sát, mà là dập đầu, liên tục dập đầu cho Lý Vượng.

"Cầu xin mày, tắt đi, tắt nó đi."

Lý Vượng đáp trả đầy chế nhạo: "Vì giữ gìn thể diện trước mặt người quen, có thể lắc đuôi cầu xin trước mặt kẻ xa lạ, mày thật đủ hư vinh."

Trước màn hình hiển thị của công ty càng lúc càng tụ tập nhiều người, Mạnh Thao đã bị kích thích đến mức gần như điên cuồng, mặt gục dưới đất, kêu khóc đầy tuyệt vọng: "Khương Tiểu Soái đâu? Tiểu Soái! Tiểu Soái!... Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi căn bản không ở bên Triệu Lô..."

Triệu Lô chính là nghiệt quả mà Khương Tiểu Soái kết bạn không cẩn thận gieo phải.

Quách Thành Vũ ra hiệu cho Lý Vượng, Lý Vượng quả quyết ngắt kết nối giữa hai bên.

Nửa tiếng sau, Khương Tiểu Soái bước vào căn phòng này.

Lúc này, Mạnh Thao đã bị cưỡng chế ấn lên ghế, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ đàng hoàng đối diện Khương Tiểu Soái, chỉ là sắc mặt có hơi u ám mà thôi.

"Tiểu Soái, có phải cậu vẫn luôn cho rằng, tôi và Triệu Lô đã bắt đầu tằng tịu với nhau trước khi chúng ta chia tay? Là Triệu Lô tìm người hại cậu, lại chụp hình lại cho tôi xem, để tôi thấy hình rồi chán ghét cậu, cuối cùng mới khiến chúng ta chia tay không?"

Khương Tiểu Soái lạnh mặt hỏi lại: "Nếu không thì sao?"

"Thật ra đều chỉ do một mình tôi làm." Mạnh Thao nói.

Ánh mắt Khương Tiểu Soái cứng lại.

Mạnh Thao tiếp tục: "Là tôi tìm những kẻ đó, là tôi bảo họ chụp hình lại, rồi gửi cho tôi. Triệu Lô quả thật thích tôi, nhưng tôi không có cảm giác giống cậu ta, sau khi chúng ta chia tay tôi mới bắt đầu với cậu ta, chính vì là muốn lấy cậu ta làm bia đỡ đạn, để cậu ta tưởng nhầm tất cả là do cậu ta làm, còn tôi chỉ là kẻ bị mê hoặc mà thôi."

Khương Tiểu Soái chẳng có chút phập phồng nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như lúc vừa rồi.

" Tại sao?" Hắn hỏi Mạnh Thao.

Mạnh Thao nói: "Vì tôi muốn kết hôn, tôi muốn có sự tôn trọng và địa vị xã hội mà người bình thường có. Nhưng lúc đó cậu quá ngu ngốc, ngốc đến mức tôi không cần mở miệng cũng có thể đoán ra được khi tôi mở miệng nói ra hai chữ "kết hôn", cậu sẽ dùng ánh mắt căm phẫn và khinh bỉ thế nào để nhìn tôi. Tôi không muốn phá hủy hình tượng của tôi trong lòng cậu, tôi muốn để cậu cảm thấy tôi không phải là người tấm thường, không phải kẻ khiếp nhược, để cậu cho rằng kết hôn là hành động báo thù của tôi sau khi cậu bị tổn thương."

[End chương 147]

Vote đi vote đi ạ ~~!!! ko mất nhiều thời gian của mng đâu vote đi nè nay cố gắng ra chương ms nhé rùi ta phải đi làm power point thoaiiiii~~!

Continue Reading

You'll Also Like

7.6M 644K 154
Tác giả: Nhị Nguyệt Trúc Nhân vật chính: Yến Hạc Thanh x Lục Lẫm (Thanh lãnh quyến rũ đại mỹ nhân thụ x Trai già cấm dục bá tổng công) Tag: Hào môn t...
29.3K 3.1K 89
Tên truyện: Xin Lỗi Quý Khách, Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại. (This bird is 404 not found, please try again 🐧🐧🐧) Tác gi...
587K 40.6K 135
Tác phẩm: Hợp Cửu Bất Phân Tác giả: Ngư Sương Edit từ bản QT cùng tên của bạn ks1999___ Chân thành cảm ơn bạn rất nhiều. Editor: Money. Tốc độ edit:...
216K 20.7K 80
Tên truyện: Nơi mặt trời chiếu rọi (Sơn nam thủy bắc) Thể loại: : Hiện đại, yêu sâu sắc, gương vỡ lại lành, thanh mai trúc mã, chính kịch chữa lành N...