Dịu Dàng Yêu Em (part 2)

By XuLanXi

236K 2.9K 106

Câu chuyện tiếp nối phần 1 More

Chương 205: Để cô bé lại rồi tao sẽ tha cho mày
Chương 206: Mộc Duệ Thần không có vị hôn thê
Chương 207: Cô muốn tới để ra vẻ sao
Chương 208: Cô muốn tôi ?
Chương 209: Tôi đã tự tay giết con của anh
Chương 210: Sợ hãi
Chương 211: Đúng là bé con sao ?
Chương 212: Anh không cho phép em chết
Chương 213: Hai năm sau
Chương 214: Mạnh Á Xuyên
Chương 215: Em có nhớ anh không ?
Chương 216: Ngải Ái, cô là y tá à ?
Chương 217: Sao anh biết tên tôi
Chương 218: Rốt cuộc anh...là ai ?
Chương 219: Trợ lý Tổng giám đốc
Chương 220: Tôi là...người đàn ông của cô
Chương 221: Anh là tên biến thái trong thang máy
Chương 222: Cô vẫn ngu ngốc như trước
Chương 223: Đúng là...tác phong của bé con
Chương 224: Anh nhớ em
Chương 225: Chữa bệnh
Chương 226: Nói được làm được
Chương 227: Tôi...làm sao thế này?
Chương 228: Bé con chính là cô, Ngải Ái
Chương 229: Tôi không phải bé con
Chương 230: Anh ta không cố tình làm khó tôi
Chương 231: Ngố tàu
Chương 232: Tổng giám đốc là gay
Chương 233: Tôi không cố ý
Chương 234: Làm tình nhân của tôi
Chương 235: Tôi chỉ nghe lời anh mà thôi
Chương 236: Bạn trai của cô là tôi
Chương 237: Anh cố ý
Chương 238: Đừng lo bé con
Chương 239: Điên cuồng
Chương 240: Vì em, anh nhất định phải thành công
Chương 241: Tôi muốn gặp chị Tiểu Ái
Chương 242: Bé con, em luôn vô tình như vậy
Chương 243: Ngọt ngào
Chương 244: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
Chương 245: Từ chối
Chương 246: Thanh Dạ
Chương 247: Khắc tinh của Mộc thiếu gia
Chương 248: Ngoại truyện thời thơ ấu của Ngải Ái
Chương 249: Những người quen
Chương 250: Khởi hành
Chương 251: Đính hôn
Chương 253: Đột nhập
Chương 254: Dị biến
Chương 255: Tranh sơn dầu
Chương 256: Anh không sao
Chương 257: Đối đầu với Mộc Thận
Chương 258: Ván bài lật ngửa
Chương 259: Tôi sẽ không để Mộc gia bị huỷ trong tay tôi
Chương 260: Bắc Minh Hàn
Chương 261: Hải chiến (1)
Chương 262: Hải chiến (2)
Chương cuối
Ngoại truyện 1: Thanh Dạ, bình tĩnh lại
Ngoại truyện 2: Kế hoạch của Tổng giám đốc Mộc
Ngoại truyện đêm giáng sinh

Chương 252: Mục đích

3K 47 3
By XuLanXi

"Máy bay không thể trực tiếp hạ cánh xuống khu biệt thự chỉ có thể đáp xuống hòn đảo lân cận, sau đó chúng ta ngồi ca nô đi qua đó".

Mộc Dịch Triệt chỉ vào tấm bản đồ. "Nếu đường đột hạ cánh, rất có khả năng sẽ bị bắn rơi".

"Bắn rơi".

Bắc Minh Hàn chống cằm im lặng một lúc rồi hỏi. "Ở đây chỉ là một hòn đảo tư nhân nhỏ nhưng sao giống một căn cứ quân sự thế? Quả nhiên không hổ là Mộc gia".

"Như anh thấy". Mộc Dịch Triệt nhún vai. "Dù sao đây cũng chỉ là đề nghị của tôi nếu anh muốn vui vẻ tham gia hôn lễ.. Còn nếu anh tự tin vào khả năng điều khiển máy bay cao siêu của mình đảm bảo sự an toàn của mỗi người chúng tôi thì cứ việc hạ cánh".

"Nghe theo anh, dù sao anh cũng là người của Mộc gia, tôi không làm chuyện gì bất lợi cho mình".

"Đã từng thế". Mộc Dịch Triệt chỉnh lại.

Bắc Minh Hàn không nói tiếp, nhếch môi cười khẩy, quay mặt đi, nói với phi công xác định vị trí hòn đảo.

Mộc Dịch Triệt có dự cảm không lành trong nụ cười của Bắc Minh Hàn. Anh cau mày đứng nhìn Bắc Hàn nhưng nghĩ mãi không ra.

Bắc Minh Hàn tới nơi này chắc chắn không phải vì mục đích giúp Ngải Ái gặp được Mộc Duệ Thần, những người anh ta mang theo không đến mười lăm người ngoài Thanh Dạ ra, nếu hắn ta đến đây vì mục đích nào khác thì rất khó ra tay, e rằng đến cái mạng cũng chẳng giữ được.

Vậy nên, Bắc Minh Hàn đến tham gia nghi thức đính hôn rốt cục với mục đích gì...

@Anh Bắc Minh Hàn này quá nguy hiểm, lợi dụng Ngải Ái để Mộc Dịch Triệt làm người dẫn đường cho mình.

********************

Sau khi máy bay đáp xuống hòn đảo nhỏ gần hòn đảo của Mộc thị, nơi này Mộc Dịch Triệt từng thường xuyên đến để trao đổi về nhiệm vụ nên rất thông thuộc lối vào, anh thảo một bản đồ khá chuyên nghiệp cho Bắc Minh Hàn, gợi ý nơi tốt nhất để lẻn được vào hòn đảo.

"Còn bản đồ trên đảo?". Bắc Minh Hàn cười hiền, nhắc nhở Mộc Dịch Triệt. "Khu vực bên ngoài không có vệ sĩ nên tôi tin rằng không gặp nguy hiểm gì đáng kể... Trong hòn đảo mới được canh gác nghiêm ngặt, anh Mộc, thứ tôi cần là bản đồ trên đảo".

"Xin lỗi, tôi không thông thạo lắm". Mộc Dịch Triệt nhún vai. "Hòn đảo đó có kết cấu rất phức tạp, tôi chỉ đến đó được năm lần, xin lỗi nhé, tôi bó tay".

Nói xong, anh quay người đi với chỗ Ngải Ái. "Hạ cánh, tôi đi đánh thức bé con dậy".

"Được"

Bắc Minh Hàn dựa người vào vách khoang, đưa mắt nhìn Mộc Dịch Triệt, không cười nữa mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

Mộc Dịch Triệt bị Mộc gia đối xử như thế nào thì vẫn là người Mộc gia, chắc chắn anh ta cố tình không tiết lộ, giả vờ như không biết, không muốn cung cấp thông tin về Mộc gia.

May là anh ta đã sớm đoán ra.

***********************

Mộc Dịch Triệt đang định đi tới chỗ Ngải Ái thì gặp Thanh Dạ từ sau cabin đi tới, chắn trước mặt Ngải Ái, thay anh lay Ngải Ái dậy.

"Tiểu thư Ngải, chúng ta đến nơi rồi".

Thanh Dạ đỡ lấy bả vai của Ngải Ái, lay nhẹ vài cái, gọi khẽ, bình thản liếc mắt qua nhìn Mộc Dịch Triệt, trong ánh mắt ánh lên ánh sáng khác thường.

Ngải Ái dụi mắt bừng tỉnh nhìn hòn đảo hùng vĩ bên ngoài, mặt biến sắt, lẩm bẩm: "Đến rồi sao".

Mọi người đều được Mộc Dịch Triệt hóa trang cho, mặc vest đen, Ngải Ái và Thanh Dạ cũng giả dạng làm con trai, đội tóc giả con trai sau đó bốn người ngồi chung trên chiếc ca nô từ từ rời khỏi đảo.

"Chia nhau ra hành động, nhiều nhất chỉ được hai người, đi nhiều sẽ gây sự chú ý". Mộc Dịch Triệt nhìn Ngải Ái. "Tôi đi cùng cô ấy".

"Không được". Bắc Minh Hàn nhàn nhạt lên tiếng, nắm đầu vai Ngải Ái. "Tôi đã đồng ý đưa Tiểu Ái đi gặp Mộc Duệ Thần nên tôi phải hoàn thành lời hứa của mình".

"Cô ấy đi với tôi an toàn hơn". Ánh mắt Mộc Dịch Triệt tức giận. "Thân phận của cô ấy không thể để người của Mộc gia phát hiện ra, Bắc Minh Hàn".

"Tôi đi với Mộc Dịch Triệt". Thanh Dạ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, kiên quyết. "Mộc Dịch Triệt, anh và tôi là một đội".

"Thanh Dạ?". Mộc Dịch Triệt kinh ngạc. "Cô uống lộn thuốc à, cô vốn ghét tôi mà".

Thanh Dạ liếc mắt nhìn Mộc Dịch Triệt, rồi cầm chiếc còng tay còng vào tay cả hai.

Mộc Dịch Triệt nhướng mày, bất mãn nhìn cô.

"Thanh Dạ, đừng lộn xộn, đây không phải lúc để cô làm càn".

Cho dù đi tới đâu, Thanh Dạ vừa nhanh nhẹn vừa có óc phán đoán gặp bất kỳ tình huống nguy hiểm nào vẫn có thể sống sót nhưng Ngải Ái thì khác, cô bé cần được bảo vệ.

Nơi này người thông thạo nhất là Mộc Dịch Triệt, cho nên anh không thể yên tâm giao cô cho Bắc Minh Hàn, người mà anh đang lo ngại.

"Tôi muốn cùng một đội với anh".

Thanh Dạ hung hăng trừng mắt, lặp lại, từng chữ từng chữ, vẻ mặt vô cùng cau có.

Ngải Ái thấy vậy, vội kéo áo Bắc Minh Hàn giảng hòa: "Mộc Dịch Triệt, tôi đi cùng Bắc Hàn, dù sao tôi cũng nhờ anh ấy dẫn tôi đến đây..."

Cô nhìn thấy mặt Mộc Dịch Triệt tối thui, đành quay mặt sang nhìn Thanh Dạ. "Quyết định vậy đi, hai người cũng phải cẩn thận nhé. Tôi và thiếu gia của cô sẽ đi với nhau, nhớ giữ liên lạc".

Bắc Minh Hàn nhướng mắt, vẻ mặt như đang chờ đợi điều gì đó.

Ba phút sau...

Mộc Dịch Triệt phác thảo ra giấy thứ gì đó, giọng khinh bỉ. "Bắc Minh Hàn, anh được lắm".

Bắc Minh Hàn cầm lấy tấm bản đồ, nụ cười trên môi vẫn rất tự nhiên. "Tôi không hề đe dọa anh, Mộc thiếu gia".

Thanh Dạ nhìn thấy ánh mắt chỉ trích mình của Mộc Dịch Triệt, cúi thấp đầu.

Anh đã vẽ bản đồ hòn đảo cho Bắc Minh Hàn, Mộc Dịch Triệt thấy bất an - Rõ ràng Bắc Minh Hàn đã lợi dụng anh, dùng Ngải Ái để lợi dụng anh.

Như hiện tại, Bắc Minh Hàn chỉ dựa vào việc phân nhóm mà đã có thể bắt anh ngoan ngoãn giao bản đồ cho hắn.

Mộc Dịch Triệt sầu não, trừng mắt nhìn Thanh Dạ đang cúi đầu. Cô bé theo Bắc Minh gia, một lòng làm vệ sĩ của Bắc Minh Hàn ư? Nếu không do con bé này phá đám thì anh đã có thể bảo đảm được sự an toàn của bé con...

Thanh Dạ không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm ngón tay út của Mộc Dịch Triệt. Mặt anh biến sắc, khó hiểu nhìn Thanh Dạ, cô bé chủ động nắm tay anh. Cô bé vốn ghét việc đụng chạm với đàn ông lại chủ động nắm tay anh... Điều này cho thấy - Cô bé có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

********************

Nửa tiếng sau, ca nô tiếp cận hòn đảo của Mộc thị, bốn người an toàn đặt chân lên một vùng khá hẻo lảnh trên hòn đảo, Bắc Hàn không nói gì với Mộc Dịch Triệt, chỉ liếc nhìn Thanh Dạ như ám hiệu điều gì đó tiếc rằng Ngải Ái không chú ý, Mộc Dịch Triệt im lặng không nói gì.

Có thể nghe được tiếng nhạc xập xình vui nhộn, Bắc Minh Hàn cười nói với Ngải Ái. "Tiểu Ái, chúng ta đi thôi".

Ngải Ái quay đầu nói cảm ơn với Mộc Dịch Triệt. "Mộc Dịch Triệt, cảm ơn anh đã đồng ý đưa tôi đến đây, tôi biết nơi này với anh rất nguy hiểm, cho nên anh nên... quay về đi".

Ánh mắt Mộc Dịch Triệt khá bình tĩnh, nhìn Ngải Ái một lúc lâu rồi gật đầu.

"Nếu em muốn anh đi". Anh bình tĩnh nói. "Anh đưa em đến đây cũng vì không muốn lại thất hứa một lần nữa".

Ngải Ái cong môi cười.

"Ừ"

"Cô bé, chúng ta nhanh đi thôi".Bắc Hàn lên tiếng, cười tươi.

Anh nắm tay Ngải Ái không hề quay đầu lại, đi theo những chỉ dẫn trong bản đồ.

*******************

"Anh thích cô ấy thật lòng à? Sao giờ lại định trốn?" Thanh Dạ châm chọc anh chàng đang muốn về tàu ngầm. "Mộc Dịch Triệt, anh nhẫn tâm để cô ấy đi với thiếu gia á?"

"Nếu tôi không làm thì Tiểu Dạ cô chính là đàn em của Bắc Minh Hàn, anh ta lợi dụng cô chỉ để tôi rời khỏi đây. Giờ cô khuyên tôi không sợ rằng phản bội lại chủ nhân của mình à".

Mộc Dịch Triệt dừng chân lại, quay người đứng đối diện với Thanh Dạ, lạnh nhạt. "Vừa nãy cô ra ám hiệu với tôi, có phải là cô nghe theo mệnh lệnh của Bắc Minh Hàn. Nếu muốn nói gì thì nói đi".

Mặt Thanh Dạ biến sắc, mở khóa còng ra. "Được. Tôi nói cho anh biết. Tiểu thư Ngải rất có khả năng... chín phần mười sẽ chết. Cho nên tôi không muốn để anh... mất công".

Mộc Dịch Triệt cau có. "Nói cho tôi biết, rốt cục tại sao Bắc Minh Hàn lại tới đây?"

Thanh Dạ lắc đầu. "Tôi không biết, thiếu gia rất bí mật, anh ta không hề tiết lộ kế hoạch cho chúng tôi. Nhưng..."

Cô cởi đồng hồ ra đưa cho Mộc Dịch Triệt. "Anh xem đi, có lẽ anh sẽ hiểu được lý do tôi có cảm giác nguy hiểm".

Mộc Dịch Triệt cầm đồng hồ, mở mặt trong ra, nhìn từ trường nhấp nháy liên tục, nhất thời hít vào thật sâu.

Đây là món quà anh tặng Thanh Dạ nhân dịp sinh nhật mười hai tuổi của cô, đây cũng là món quà mà một điệp viên Nga tặng cho anh, vì thấy vô dụng nên anh tặng luôn cho Thanh Dạ, đây là cái máy có thể dò được nơi gần nhất có những căn cứ phục kích và vũ khí nguy hiểm, những hiển thị bên trên chỉ có thể là...

Quanh hòn đảo này đều có hàng chục tầu ngầm và thuyền chiến đang mai phục, khó có thể dò ra được chính xác vũ khí trên tàu nhưng không loại trừ khả năng có vũ khí hủy diệt.

********************

Anh nhìn chằm chằm vào Thanh Dạ đang ôm đầu thở dài. "Xem ra, cô vẫn còn nhớ rõ tôi là sư phụ của cô".

Thanh Dạ mím môi. "Giờ anh nhất định muốn lên đảo để cứu Ngải tiểu thư". Cô đang khẳng định, dựa vào mười năm kinh nghiệm, Mộc Dịch Triệt khi nào quan tâm tới cô chưa?

"Đi". Mộc Dịch Triệt quyết đoán nói khiến Thanh Dạ kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Mộc Dịch Triệt... Anh định bỏ mặc Ngải tiểu thư kia thật à?"

"Không, tôi muốn bảo đảm sự an toàn của tiểu đồ đệ cô trước". Mộc Dịch Triệt đã ngồi vào trong ca nô, đưa tay ra. "Phải đưa cô tới khu vực an toàn trước, đi nào".

"Tôi không cần anh bảo vệ, tôi là sát thủ".

"Đừng quậy! Đi thôi". Mộc Dịch Triệt nghiêm túc.

Thanh Dạ có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đập điên cuồng, lắp bắp: "Tôi... Anh... Phụ nữ quan trọng với anh mà phải không... Anh đừng thay đổi, sao lại muốn thay đổi"

"Thanh Dạ, sư phụ có nghĩa vụ phải bảo vệ đồ đệ, biết chứ?". Ánh mắt Mộc Dịch Triệt sáng lấp lánh, cười tỏa nắng. Đôi môi Thanh Dạ vì ức chế mà run run, chậm rãi bước lên cano, ngồi cách xa đằng sau Mộc Dịch Triệt.

Cano khởi động, cô đeo bao tay, khẽ nói với Mộc Dịch Triệt: "Có thể... trả lại tôi chiếc đồng hồ không?"

Mộc Dịch Triệt lúc này mới nghĩ, đây chẳng qua chỉ là món quà sinh nhật anh tặng Thanh Dạ nhiều năm như vậy tại sao cô bé vẫn còn giữ bên người, hơn nữa bên trên còn khắc tên của nữ điệp viên Nga... [=)) Thích Thanh Dạ ghê, dẫu biết là cái đồng hồ đó khắc tên bồ cũ của anh này mà cô bé vẫn giữ...]

"Trả cho tôi! Nhanh đi, thứ đó rất quan trọng với tôi". Thanh Dạ giở giọng đe dọa.

"Không được". Mộc Dịch Triệt cất đồng hồ vào người, cười đểu. "Đây là đồ của tôi, giờ tôi muốn lấy lại".

Anh có thể cảm giác được người ngồi sau đang giận run cả người.

Mộc Dịch Triệt không quay đầu lại, thoải mái nói. "Tiểu Dạ của sư phụ cũng sắp mười tám tuổi, đến khi đó sư phụ sẽ tặng cho đồ đệ một món quà thật đặc biệt, cho nên, Thanh Dạ đừng hận sư phụ".

Thanh Dạ im lặng...

Cô nhếch môi, gương mặt phấn chấn lộ vẻ mong chờ và sung sướng.

Mộc Dịch Triệt, anh mà dám nuốt lời, tôi sẽ giết chết anh.

Continue Reading

You'll Also Like

13.1K 294 15
Tên truyện: Cưng à, cưng chiều anh nữa đi Tác giả: Nguyên Viện Tổng số chương: 15 chương ( 14 chính quyển + 1 ngoại truyện ) P/s: truyện được lượm tr...
2.7K 138 11
Tên khác: Tiên hôn hậu điềm Tác giả: Quân Lai Editor: Senhh Tình trạng: đang lết [Cẩn thận trước khi nhảy hố] Số chương: 94 chương (69 chính văn v...
131K 1.8K 12
Tác Giả : Điển Tâm. Thể loại : Xuyên Không, H, huyền . Trạng thái : hoàn-11 Chương. Lệ Nhận- Giang Điềm Điềm. ... Trong làn gió nhẹ, Thái phó cứ như...
144K 2.4K 12
CHỈ MUỐN LÀM ÔNG XÃ CỦA EM Tác giả : Kim Tinh Số chương : 10 chương + Ngoại truyện (full)