ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG P...

By inhthYnnh

40.4K 3.1K 82

(16+) Đoạt người phụ nữ của chồng mình, Diệp Lâm Anh liệu có làm được? Cre:Diosa Chyu More

DẠO
GẶP
CHẠM
TRA
THỬ
VƯỢT
CHỊU
KẾ
THÍCH ?
THẬT
NGỌT
THỊT ?
YÊU ?
GHEN ?
SỢ
RỜI ?
HÌNH~(H+)
PHẠT~(H++)
HOẢNG(H+)
HỎA
DƯỢC
THA ?
LẶNG
HÒA
HỌA
HỒI
TAN
HỢP
DỐI
MƯU
VỀ
VẮNG
TRÁNH
GIÔNG
GIÓ
MƯA
NẮNG
KẾT (HE)
HỈ (1)
HỈ (2)
NGOẠI TRUYỆN (OE)
NGOẠI TRUYỆN (OE)
Fic mới nek

TRẢ

529 53 3
By inhthYnnh

"Rồi...rồi sao chứ?"

"Có lẽ lúc nãy em ấy thấy cô không đeo nhẫn nên mới bỏ đi nhanh như thế."

Rõ cô biết Đức khiêu khích, nhưng ý của hắn cũng không hề sai.

"Bây giờ tôi cũng mất Thùy Trang rồi, em ấy muốn nghĩ tôi thế nào cũng được. Anh mau kể ngay mọi chuyện về bà Phương Thảo đi."

Không khí lắng xuống, anh không nói gì, chân chuyển hướng về phía cửa sổ, kéo chiếc rèm cho từng tia nắng yếu ớt chui vào.

Anh ngồi xuống sofa, nhởn nhơ rót một ít trà mà lúc tờ mờ sáng Thùy Trang pha, thổi nhẹ cho làn khói mỏng kia bay bay, rồi khẽ đưa tách trà lên miệng thưởng thức.

Chợt anh bảo cô:"Diệp Lâm Anh này, cô thấy chỗ tôi đang ngồi không?"

"Tôi không mù."

"À, tôi biết, tôi biết cô không mù, mà đúng hơn là ông Nguyễn mù."

"Ông Nguyễn?"

"Suỵt! Mẹ cô đang ở trên lầu, nếu biết chuyện tôi nói bà ấy sẽ tự sát đấy. Nên tốt nhất nên im lặng, ngồi xuống sofa nghe tôi kể."

Cô nhíu mày, đạp ngã cái vali cản trở đường cô đi, phải nói đúng hơn là đang trút giận lên cái vali tội nghiệp. Cô bước đến, ngồi đối diện anh và cũng uống một ngụm trà xem như hạ hỏa.

"Rồi kể đi, tôi cũng tò mò...tôi muốn biết ông Nguyễn đã mù thế nào. Dù gì ông ta cũng mất rồi, nghe tí chuyện chắc không ai bị tôi giết để xuống dưới báo tin ổng đâu nhỉ?"

"Haha! Đây mới là vợ tôi nè, Diệp Lâm Anh độc ác, ranh ma đã trở lại, được lắm. Tôi kể ngay đây."

Anh phấn khích, tay đặt tách trà xuống bắt đầu câu chuyện.

"Chắc là cô biết mẹ mình có quan hệ tình cảm với bà Phương Thảo?"

"Tôi biết!"

"Vậy, cô có biết rằng mẹ cô cũng cả gan câu dẫn cả ông Nguyễn không?"

"Không! Có chuyện gì sao?" - Tim Diệp Lâm Anh chợt gửi một tín hiệu nhoi nhói đến đại não, cảnh báo về một điều gì đó, cái này thật khó dùng ngôn từ để biểu đạt.

"Cha tôi là quản gia của gia đình Diệp, ông chứng kiến tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện mẹ cô và ông Nguyễn âm mưu hãm hại Phương Thảo."

"Hãm hại Phương Thảo sao? Nực cười, chả phải cả hai đều đang yêu bà ấy?"

"Yêu quá nên họ muốn chiếm hữu, với lại mẹ cô đang câu dẫn cả ông Nguyễn nên cô có thể hiểu đấy là âm mưu mà!"

"Đừng úp úp mở mở nữa, vào thẳng vấn đề đi. Chuyện gì đã xảy ra?"

"Năm đó, mẹ cô mang Phương Thảo về, yêu thương bà ấy vô đối, nhưng Phương Thảo và cả ông Nguyễn đều tưởng đấy chỉ là mối quan hệ chị em. Ông Nguyễn là công nhân nên thường xuyên qua lại công ty, về nhà chỉ được vài tiếng."Diệp Lâm Anh gác chân lên thành ghế, mặt chán nản:

"Anh lừa tôi à, ông Nguyễn bận như thế thì làm sao có thời gian mà yêu mẹ tôi?"

"Im lặng nghe tiếp đi!"

"Ok!" - Lấy một điếu thuốc từ túi áo, cô ngã người yên vị trên sofa, châm điếu thuốc và bắt đầu thả từng làn khói.

Cô lại bắt đầu trở lại là Diệp Lâm Anh vài tháng trước, mê thuốc ghiền rượu. Đấy là dấu hiệu cho Đức nhận biết cô đang chán đời.

"Ông Nguyễn đấy, ông ấy thật sự không có một tí cảm xúc nào với bà Phương Thảo cả, suốt ngày chỉ đánh đập bà. Và duy thời gian rảnh ông thường uống rượu, mẹ cô biết thế nên muốn trừng trị ông ta. Nhưng chả may lại lọt vào mắt xanh của ông."

"Thú vị đấy, tiếp đi bro."

Anh trầm tư suy nghĩ một lúc, tay nắm chặt thành sofa mà ngập ngừng.

"Mẹ cô không có ở gần đây chứ Diệp Lâm Anh?"

"Không!"

"Cô biết không, mẹ cô cả gan đưa ông ta về nhà và ân ái ngay tại cái sofa này."

Điếu thuốc rớt khỏi tay cô, không khí như lấn xuống. Cô đang nghe gì đây? Mọi chuyện sao lại rối thế? Mẹ cô không phải người như vậy.

Đức thấy rõ nét mặt và hành động kì lạ của cô, không khỏi vui mừng, anh tiếp tục câu chuyện.

"Mẹ cô hay lắm, qua đêm với ông Nguyễn, tiếp tục chạy về nhà bà Phương Thảo dụ dỗ người ta. Khiến người ta yêu mẹ cô như điếu đổ, một tay chăm con, một tay bị mẹ cô ghì xuống giường mà hưởng hoan."

"Haha! Anh đang kể một bộ phim nào đó cho tôi nghe đúng không, mẹ tôi không hề như vậy. Anh có thể soạn kịch và dựng phim được đấy."

"Đấy là sự thật!"

"Sao anh biết?"

"Là cha mẹ và anh trai tôi kể cho tôi nghe, họ là người làm công nhà Diệp, mọi chuyện họ đều chứng kiến. Để tôi kể tiếp..."

Diệp Lâm Anh mắt chứa hận đỏ, ném bình trà trên bàn xuống đất. Tiếng vỡ toang như đánh thức mọi thứ, từ tâm trí lẫn linh hồn. Hệt như người ta biết sự thật nhưng qua chật vật, đau khổ mới dám chấp nhận."Khỏi kể, tiếp theo ông Nguyễn thấy mẹ tôi cùng bà Phương Thảo làm chuyện người lớn, cơn ghen trổi dậy, thay vì giết kẻ thứ ba thì ông lại giết vợ mình. Sau đấy khi thấy mẹ tôi đau khổ vì Phương Thảo, ông ấy lại tự giết chính bản thân mình."

"Thế là đâu phải chỉ riêng tôi giỏi nối mạch câu chuyện, cô còn ghê hơn nữa."

"Mọi chuyện chỉ có thế thôi sao?"

"Đúng!" - Anh tiến đến ôm chặt Diệp Lâm Anh, môi hạ lên trán cô. Bề ngoài người khác sẽ nghĩ anh vỗ về cô, nhưng không anh đang chế giễu cô.

"Mọi chuyện rất đơn giản, nhưng cũng đủ thuyết phục trái tim Thùy Trang câm hận gia đình cô!"

Đẩy nhẹ anh ra, tim chợt thắt, cômím môi bảo:

"Tôi rõ rồi, mau đi theo Thùy Trang hưởng thụ cuộc đời còn lại của anh đi."

"Thôi nào vợ, sao một người như chồng có thể bỏ vợ được chứ? Ta là vợ chồng mà, chồng chưa lấy được phân nửa tài sản nhà vợ mà, sao dám đi theo gái điếm được."

"Bốp!!!"

Cú đánh trời giáng được hạ lên gương mặt anh. Cô nhíu mày chặt, mắt nhiễm tầng tầng lớp lớp sự câm phẫn.

"Anh bảo ai là gái điếm!"

"Là Thùy Trang đấy! Cô ta chẳng phải đã lên giường với cô sao? Đêm qua còn hư hỏng làm chuyện đó với người ngoài nữa kìa. Thế không phải là điểm sao?"

"Anh! Bao lâu nay anh chỉ yêu Thùy Trang vì trinh tiết?"

"Đúng!"

"Vậy sao anh còn tìm cách khiến em ấy chán ghét tôi?"

"Vì tao ghét mày, vì tao muốn tất cả gia sản nhà mày rơi vào tay tao. Chỉ có Thùy Trang mới giúp tao được, khi tao có tiền rồi con điểm đó chắc chắn bị tao đá."

Cô tung một cú karate thẳng vào bụng hắn, quật cường bóp cổ anh thật mạnh, tưởng chừng chỉ vài giây nữa cái cổ đó sẽ nát như thịt băm.

"Anh không phải là con người đâu David, mẹ tôi đáng khinh nhưng anh còn đáng khinh hơn vạn nghìn lần."Hắn ta im lặng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lâm Anh khiêu khích, răng cắn chặt. Mũi cố hết sức lấy oxi, chợt anh cảm thấy cứu tinh mình đến, không giấu được vui mừng, anh cười lớn.

"Haha! Haha! Thùy Trang! Anh đây này! Cứu anh!"

Thùy Trang vì quên vài thứ nên trở lại lấy, bất ngờ bắt gặp cảnh này. Nàng không thể nào ngưng cảm xúc lại được.

"Diệp Lâm Anh! Cô mau thả Đức ra!"

Anh ta cười mỗi lúc mỗi lớn khi nhìn thấy bộ mặt ngây ngốc Diệp Lâm Anh đang vênh ra. "Chắc cô ta oan ức lắm."

"Mẹ cô đã ác, nay tôi chứng kiến cô còn ác hơn. Đức nói rất đúng, tôi lỡ dại yêu cô đó là một cái ngu, cái ngu khó có thể nhận ra được. Nhưng nay nhờthấy cảnh này tôi mới hiểu."

Diệp Lâm Anh buông lỏng cánh tay đang bóp chặt cổ Đức, đứng dậy, hướng về phía nàng nhưng chợt bị nước mắt trên mi nàng làm khựng lại.

"Thùy Trang!"

"Thùy Trang gì chứ! Trả cô chiếc nhẫn nè, đem nó mà tặng cho người khác đi."

Nàng ném chiếc nhẫn về phía cô, không biết nó đã lăn bao nhiêu vòng, rồi mất hút. Chỉ biết tim nàng và Diệp Lâm Anh rất nhói, một người nhói vì biết được một sự thật dàn dựng, một người nhói vì không biết phải làm gì để níu nàng lại.

Đức thừa thời cơ, ôm lấy nàng kéo tay nàng đi.

"Thôi nào Thùy Trang, ta về quê nào,đừng ở đây gánh đau khổ nữa."

Continue Reading

You'll Also Like

831 84 5
Cún và Thỏ gặp nhau sau tầm mười mấy năm chả thấy tung tích của cả 2 còn nữa đọc mới bt...:)) by: Mvy nhé:))
88.3K 4.5K 24
mê đôi này dữ lắm r cre:mooncaca
4.3K 522 22
Au : Trannguyen140499 Tôi thương chị, chị thương tôi bằng những gì chúng ta có được. Nhưng giữa chúng ta lại có một ranh giới quá lớn, đó là gì và li...