ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG P...

By inhthYnnh

40.3K 3.1K 82

(16+) Đoạt người phụ nữ của chồng mình, Diệp Lâm Anh liệu có làm được? Cre:Diosa Chyu More

DẠO
GẶP
CHẠM
TRA
THỬ
VƯỢT
CHỊU
KẾ
THÍCH ?
THẬT
NGỌT
THỊT ?
YÊU ?
GHEN ?
SỢ
RỜI ?
HÌNH~(H+)
PHẠT~(H++)
HOẢNG(H+)
HỎA
DƯỢC
THA ?
LẶNG
HÒA
HỌA
HỒI
HỢP
DỐI
MƯU
TRẢ
VỀ
VẮNG
TRÁNH
GIÔNG
GIÓ
MƯA
NẮNG
KẾT (HE)
HỈ (1)
HỈ (2)
NGOẠI TRUYỆN (OE)
NGOẠI TRUYỆN (OE)
Fic mới nek

TAN

571 52 0
By inhthYnnh

Buổi chiều nắng hạ gió mang hơi ẩm lăn đều trên từng đám mây. Phía dưới kia, đám hoa bồ công anh cũng bị cuốn theo gió, trải dài trên cánh đồng cỏ xanh bát ngát ngỡ như vô tận.

Ngọc Linh cùng Phương Thảo ngồi đưa mắt theo từng hướng bay của nó mà phì cười.

"Nè Ngọc Linh à, tự dưng hôm nay cô dẫn tôi đến đây xem hoa và gió, hừm...có ý gì đây!"

"Tôi thích đấy! Được không?"

Phương Thảo nhéo má Ngọc Linh, chu chu cái môi trái tim, phán:

"Vậy hả? Nhưng tôi không thích! Tôi thích ngồi ngắm đám hoa nhài cơ!"

"Hoa nhài ở vườn em không phải bị Thùy Trang phá nát rồi sao Phương Thảo?"- Phạm Ngọc Linh chỉ vào đứa bé Thùy Trang chưa tròn 2 tuổi, đang cười híp cả mắt, tay cầm hoa bồ công anh nghịch phá.

"Nhưng người ta vẫn muốn ngắm cơ!"

"Mấy tuổi rồi Lê Phương Thảo?"

"24 tuổi!"

"Mời 24 tuổi lên đầu 20 tuổi ngồi nè! Ảo tưởng!"

Phương Thảo đứng dậy, bế Thùy Trang lên rồi rời đi.

"Ừ tôi ảo tưởng, tôi về đây!"

Ngọc Linh cuống cuồng, chạy theo vỗ ngọt cái người phụ nữ họ Lê cứng đầu...lớn lắm rồi, với lại đã có con mà cô Lê Phương Thảo vẫn trẻ trâu như thường.

"Thôi nào, Phương Thảo yêu, tôi xin lỗi!"

"Phương Thảo à, Phương Thảo ơi, Xin lỗi, tôi đưa em đi ngắm hoa nè!"

""

"Thùy Trang cũng muốn ngắm hoa phải không con?" Con bé cười thích thú, hướng hai tay nho nhỏ về hướng Ngọc Linh, mang ý đồng tình với bà Dì nó.

Phương Thảo nhăn mặt, quát con gái mình nhưng vẫn kèm ý cay độc gửi đến Ngọc Linh.

"Thôi nào con, ta về nhà ngắm hoa đi, con có cắn nát vườn hoa cũng không ai quan tâm đâu, ta về nào!"

"Phương Thảo!!!!!!"

"Phương Thảo!"

Bà tỉnh dậy sao một giấc mơ dài, một lần nữa phu nhân Diệp mơ thấy giấc mơ đó, tại sao chứ? Tại sao Phương Thảo cứ ám ảnh bà hoài thế?

Nhưng dù sao đó vẫn là giấc mơ đẹp, bà cố tạo một nụ cười trên môi, đưa tay lên ngắm lại chiếc nhẫn mà cả hai trao cho nhau. Chiếc nhẫn khắc họa tiết hoa bồ công anh đó, nó không đắt tiền, nhưng nó mang một giá trị trong lòng bà vô cùng lớn.

"Thấm thoát đã 23 năm rồi nhỉ? Chiếc nhẫn này đã ở trên tay tôi 23 năm. " - Bà ngăn giọt nước mắt trên hai hàng mi, nghĩ về một thời ngọt ngào bên cạnh người đó.

"Phương Thảo à, xin lỗi em! Hiện tại con gái em và con gái tôi đang quen nhau, chúng không thể nào chịu đau khổ như chúng ta được. Xin lỗi vì tôi phải cản trở tình yêu của chúng nó!"

Bà thật không ngờ đứa nhóc Thùy Trang dễ thương ngày nào lại trưởng thành, quyến rũ và yêu nghiệt y hệt mẹ nó. Từng đường nét, góc cạnh, đến cả nụ cười, cái đôi môi trái tim đó, mọi thứ đều giống như mẹ nàng ta.

Bà chỉ cần nhìn một lần là có thể nhận ra nàng là con gái Phương Thảo, xinh đẹp như thế thảo nào con gái bà không đắm, không say chứ.

[Au] : Chắc là trong quá trình giảm phân tạo giao tử, không xảy ra đột biến, cho ra hai loại giao tử ab và AB, mà tính trạng của bà Phương Thảo là tính trạng trội (AB) nên: tính trạng mê gái đã được chuyển cho Diệp Lâm Anh một cách hoàn hảo... :> (xaolone chứ au ngu sinh học lắm:>)"Phụt"

Đèn tắt, bà hốt hoảng la lên, bà sợ lắm...phu nhân lúc này không biết làm sao để ngăn nước mắt mình lại, bà sợ phải thấy cảnh đèn tắt...tiếp theo đó ông Nguyễn sẽ bước vào, ông ấy đã phát hiện thấy bà và Phương Thảo quá phận.

Trong lúc cả hai hòa quyện, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, tay cô thiếu nữ Ngọc Linh chạm vào Phương Thảo, từng cái chạm nhẹ nhàng.... Tình cảm cả hai đã trào dân như sóng, Phương Thảo run người dưới ngón tay Ngọc Linh... Người thiếu nữ ấy ôm người con gái mình thương vào lòng.

Đó cũng là lúc....

Ông Nguyễn thẳng tay giết chết người bà thương.....không! Máu! Ông ta cũng đã tự sát....

Bà ngồi ôm cái xác Phương Thảo, đau thương khóc lớn. Không! Bà ghét bóng tối, bà sợ bóng tối! Ai đó cứu Phương Thảo đi!

Diệp Lâm Anh nghe tiếng động mạnh trên lầu, biết ngay là có chuyện. Thùy Trang nàng ta bảo đúng mà, sao cô lại để mẹ mình ở căn phòng có đèn hỏng chứ! Mẹ cô lại bắt đầu hoảng rồi....

Cầm đèn pin, cô hối hả chạy vào phòng đưa bà ra, đầu tóc bà rối bời, môi mím chặt để ngăn nước mắt, luôn miệng kêu cứu Phương Thảo... Cô chua sót, an ủi mẹ mình:

"Mẹ à, tuy con không biết Phương Thảo là ai nhưng trong phòng không có ai hết mẹ ạ! Mẹ bình tĩnh đi!"

"Không! Phương Thảo đã bị giết, máu...máu nhiều lắm, cứu em ấy đi!"

"Mẹ! Không có ai cả, mẹ đừng như thế!"

"Phương Thảo...cứu Phương ThảoPark Hye Min!"

Diệp Lâm Anh lo lắng gọi bác sĩ lại khám cho mẹ mình, nhưng bác sĩ không chẩn đoán được bà mắc bệnh gì cả. Như thế càng khiến Diệp Lâm Anh sợ hơn, cô quyết định gọi Đức, dù gì anh ta cũng đã trở về Việt Nam rồi.

1

2

"Alo, Đức! Anh về Việt Nam rồi đúng không? Mau về nhà, mẹ tôi có chuyện rồi!"

Tim Diệp Lâm Anh chợt thắt, là nàng nghe máy chứ không phải anh, nàng nghẹn họng, cố hỏi:

"Diệp Lâm Anh! Dì...dì Ngọc Linh gặp chuyện gì chứ? Có phải vì vụ bóng đèn đột nhiên tắt?"

"Nãy giờ là em nghe sao? Đức đâu?"

"Anh ta đang nằm cạnh tôi, cô mau nói đi Dì Ngọc Linh bị gì?"

"Bác sĩ không chẩn đoán được.........tút tút tút!"

Diệp Lâm Anh cúi gằm mặt, môi tái nhạt, tim chợt thắt, gì chứ? Thì ra Thùy Trang không về nhà là vì đang ngủ với Đức...ừ thì đúng rồi, anh ta thương nàng như thế thì làm sao đưa nàng về đây ăn mắng chứ.

Cô ngồi cạnh giường mẹ mình, ôm mẹ vào lòng, cô sót lắm...

"Mẹ à, có chuyện gì mẹ nói với con này, đừng cứ ngồi ở đó mà nhắc tên Phương Thảo gì đó hoài!"

"Con thì biết gì về Phương Thảo chứ! Cút ra khỏi đây cho mẹ!"Khẽ cười nhạt, cô mở cánh cửa định ra ngoài thì đột ngột Thùy Trang và Đức xông vào cửa.

"Dì Ngọc Linh, Dì không sao chứ! Đức anh mau đưa thuốc an thần cho Dì đi!"

Bà Ngọc Linh lúc này vẫn còn hoảng loạn, tay nắm chặt tay Thùy Trang, chợt môi bà nhếch lên một nụ cười.

"Phương Thảo, em về rồi à, tôi tưởng em mất rồi! Đừng bỏ tôi, đừng nằm đó mà bỏ tôi, 23 năm rồi, đừng bỏ tôi nữa!"

"Mẹ!"

Không để Diệp Lâm Anh nói tiếp, Đức chặn cô lại.

"Tốt nhất là em nên im lặng, mẹ em mà nổi cơn điên lên là hết cứu!"

Nàng nhẹ nhàng nhìn bà, vỗ ngọt:"Ngọc Linh à, Phương Thảo về rồi, uống tí thuốc nha, uống vào rồi Phương Thảo sẽ ở bên Ngọc Linh mãi mãi, Phương Thảo hứa!"

"Hứa, đừng xa tôi, đừng cho tôi phải đợi chờ em nữa!"

"Phương Thảo tôi xin hứa!" - nàng đưa thuốc cho phu nhân, môi vẫn giữ một nụ cười không tắt.

Bà cũng khẽ mỉm cười, đưa thuốc vào miệng mà uống.

Dần dần bà chìm vào giấc ngủ, một người phụ nữ 43 tuổi dành cả thanh xuân để nhớ một người, dành cả thanh xuân để thuyết phục bản thân rằng người thương vẫn còn sống.

Mục đích bà tồn tại cũng chỉ vì Diệp Lâm Anh, nếu không bà cũng đi theo Phương Thảo kia rồi.Thùy Trang nằm cạnh bà một lúc, rồi nhẹ nhàng rời đi. Nàng cúi đầu tạm biệt Diệp Lâm Anh rồi nắm chặt tay Đức:

"Xin lỗi! Có lẽ tôi và Đức sẽ tạm tránh ở nơi khác một thời gian, đến khi mẹ cô rời đi chúng tôi sẽ quay lại. Xin phép!"

Diệp Lâm Anh mím môi, nắm chặt tay không cho nàng đi...

"Thùy Trang..."

Nhưng cái nắm tay càng lúc càng lỏng dần... Nàng theo Đức mà đi xa mất.

Continue Reading

You'll Also Like

127K 7K 64
Tôi không thích cách nó nhìn tôi, bởi ánh mắt ấy kì lạ đến vô cùng, ánh mắt tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Tôi ghét những thứ tôi không thể nh...
202K 1K 9
18+ cổ đại, các bác ủng hộ em nha
1.6K 217 7
có một học bá yêu thầm trùm trường
2.7K 265 10
Diệp Lâm Anh x Quỳnh Nga Fanfic *LƯU Ý: mọi tình tiếc trong truyện đều không có thật. Fic làm theo cảm hứng nên độ dài fic thì tùy, và có thể mn sẽ...