VAN GOGH HOẠ MỘT CHUYỆN TÌNH

By thuaanh777

14.4K 1.4K 295

"Vì sao mày thích tranh Van Gogh?" "Nó cho tao hy vọng." Truyện được lấy cảm hứng từ cố hoạ sĩ Vincent Van Go... More

Chương 1: Duy Anh bê vác gạo
Chương 2: Nhiệm vụ sạch sổ
Chương 4: Chuyện về Duy Anh
Chương 5: Phòng y tế
Chương 6: Kẹo dẻo
Chương 7: Giao dịch thất bại
Chương 8: Bạch Tuyết và Thợ Săn (1)
Chương 9: Bạch Tuyết và Thợ Săn (2)
Chương 10: Bạch Tuyết và Thợ Săn (3)
Chương 11: Bạch Tuyết và Thợ Săn (4)
Chương 12: Vay tiền
Chương 13: Bệnh viện
Chương 14: Công viên
Chương 15: Nhà Duy Anh
Chương 16: "Cuối giờ nhé!"

Chương 3: Máu mũi

921 102 12
By thuaanh777

Sáng hôm sau đúng như đã hẹn Bảo Trân dậy từ rất sớm để tới lớp trực nhật. Khỏi phải nói, tất nhiên là nó có bất mãn với Phương Uyên, sao lại nỡ lòng nào ác độc sắp xếp nó và Duy Anh trực nhật chung một ngày vậy kìa.

"Con đi học nha." Bảo Trân dắt xe đạp rồi nói vọng vào nhà.

"Sớm vậy? Nay lớp có vụ gì hả?" Bố nó tập thể dục bên ngoài, thấy lạ bố liền hỏi.

Bảo Trân bặm môi, đầu nảy ra hàng loạt ý tưởng để nói giảm nói tránh vấn đề. "Bữa nay lớp có việc ạ, bố có tới bệnh viện không?"

"Bố có tới, bác sĩ mà! Thần chết còn làm việc thì bố không được nghỉ ngơi." Bố xoay khớp cổ tay cổ chân rồi trả lời.

Hồi còn nhỏ, Bảo Trân cứ thắc mắc mãi. Không hiểu sao nghề nghiệp bác sĩ lại được nhiều người tôn trọng và ngưỡng mộ đến vậy. Lớn lên một chút nữa, nó mới hiểu được lí do.

Họ phải trải qua quãng thời gian học tập và trau dồi kiến thức đến bạc cả đầu, thời gian học cũng nhiều hơn người khác. Để giành giật lại sự sống cho con người họ phải là người có tấm lòng nhân đạo, đôi bàn tay tỉ mỉ và một trí tuệ sắc bén. Trân yêu đôi bàn tay của bố nó, đôi bàn tay đã mở ra tương lai cho bao nhiêu người mặc cho có nhăn nheo đến đâu. Trân cũng yêu bộ đồng phục bác sĩ của bố, đó là bộ quần áo đẹp nhất với Trân.

Nghề bác sĩ vinh quang có, bản lĩnh có,... tất nhiên rồi thất bại cũng có, bố nó là người có thể gào lên đau đớn khi chẳng thể cứu giúp bệnh nhân sống sót, cũng là người có thể tự oán hận bản thân mình vì lực bất tòng tâm nhìn bệnh nhân ra đi ngay trước mặt.

Phương Uyên khi này cũng tới, con bé cúi đầu chào bác sĩ Dũng: "Con chào bác!"

Bác sĩ Dũng gật đầu chào Phương Uyên, rút tờ 200.000 ra đưa cho Trân. "Hai đứa dắt nhau đi ăn sáng nhớ chưa! Không được bỏ bữa, ảnh hưởng đến dạ dày lắm."

Bảo Trân cười hì hì rồi nhét tiến bố đưa vào trong cặp. "Con đi đó nha! Bye bye bố."

Lúc này Trân mới quay sang, chán nản nhìn Phương Uyên. "Sao mày lại xếp tao với Duy Anh trực chung vậy?"

"Lúc đấy đang giận nên chưa suy nghĩ đến trường hợp này." Phương Uyên ngừng lại một chút, nó nói thêm: "Mày nghĩ coi Duy Anh có tới trễ không?"

"Có đấy! Tao tổ trưởng nên biết. Duy Anh có bao giờ trực nhật đâu, nên hôm nay tao mới phải tới sớm để trực thay phần nè." Bảo Trân cười gượng gạo.

Dù không muốn nhưng hôm nay 5 giờ sáng nó đã bắt buộc phải mở mắt để chuẩn bị đồ đạc. Duy Anh chắc không ác tới nỗi để cho một đứa con gái chân yếu tay mềm trực nhật một mình đâu ha?

"Duy Anh làm thêm ở nhà tao đó Phương Uyên." Bảo Trân sực nhớ ra chuyện hôm bữa. "Tao thấy Duy Anh bê vác cho xưởng gạo."

Phương Uyên chùng đôi lông mày xuống, khó hiểu nhìn Trân. "Bê vác á? Duy Anh mới 12 mà... cuối cấp rồi mà đi làm thêm ấy hả? Mày có nhìn lộn không đó?"

"Tao không lộn đâu." Bảo Trân khẳng định. "Anh Troy còn đọc bảng tên mà, Đặng Hải Duy Anh 12A3."

"Mày nhắc mới nhớ! Hồi hè tao thấy Duy Anh làm phục vụ quán cafe ở quận Bình Thạnh. Lúc tao vô order thì thấy nó. Nó làm ca xuyên đêm, đến sáng hôm sau nó mới về." Phương Uyên vừa nói vừa hồi tưởng lại lần đó. "Tao ngồi nên ngoài mà cứ liếc vào trong coi nó mãi, nó làm lâu nha. Ba giờ đêm tao về mà sáng hôm sau tao đi qua qua quán đấy, mới thấy nó đội nón bảo hiểm chuẩn bị ngồi lên xe."

Gương mặt Bảo Trân lúc này bối rối hẳn. Duy Anh làm nhiều vậy à? Nó có trách nhầm người không cơ chứ? Duy Anh đang cần tiền để lo cho cuộc sống nên mới vi phạm nội qui thì đúng thật là nó đã khiến cho lòng trắc ẩn của Bảo Trân trực trào lên đôi chút.

"Lát nữa tao trực nhật xong hai đứa mình đi ăn bánh mì chảo nha Phương Uyên. Lâu không ăn cái thèm quá trời." Bảo Trân vô tình nhìn thấy quán bánh mì chảo ven đường mà tự nhiên cảm thấy thèm nhỏ cả dãi. "Bố Dũng vừa cho tiền rồi! Để tao bao cho."

Vừa nói xong, hai đứa cũng nhanh chân đạp xe đến trường để làm nhanh cho xong việc. Phương Uyên thì bận đi lấy đồ giùm cô nên trong lớp bây giờ chỉ còn mình Bảo Trân quán xuyến mọi việc.

Nó bắt đầu từ việc lau bảng trước rồi sau đó đến dọn lớp, kê lại bàn ghế, quét màng nhện vì lâu rồi lớp chưa có ai làm, còn phải một mình đi đổ rác, tưới cây và lau dọn hành lang nữa. Làm xong tất cả thì lớp cũng đã đông đúc hẳn, Bảo Trân mệt đến thở không ra hơi. Nhìn bàn của Duy Anh trống trơn nó càng cảm thấy mình bị chơi cho một vố thật đau.

Bánh mì chảo cũng dai hơn mọi khi, Phương Uyên bảo là do tâm trạng của Bảo Trân chưa tốt nên không cảm thấy nó ngon nữa. Nó ngồi trong lớp mà cứ nhìn ra ngoài cửa để xem thử Duy Anh nó có định tới không, còn đúng một công việc duy nhất là sắp xếp lại chổi cho gọn gàng dưới cuối lớp thôi.

"Duy Anh có đến không vậy." Bảo Trân nhìn kim đồng hồ mà lòng nóng như lửa đốt, vậy ra Duy Anh còn chẳng để ý lời Phương Uyên nói cơ à. Nó đang hy vọng cái gì vậy cơ chứ.

Mãi đến khi kim đồng hồ chỉ điểm giờ vào lớp, Trân mới thấy Duy Anh thơ thẩn bước vào. Nó nhìn theo bước chân Duy Anh, chọn cách im lặng coi có nhận được lời hỏi han nào không.

Kết quả là không, Duy Anh bước qua và thậm chí còn không liếc mắt nổi một cái. Duy Anh đi xuống cuối lớp và ngồi vào bàn học, gục đầu xuống bàn tranh thủ ngủ giờ truy bài. Trân thấy vậy liền không nhịn nổi, thế này là quá đáng thật rồi. Nếu không trực thì ít ra nó phải nói gì đó với Trân chứ, cách hành xử của nó như thế này thì quả là quá bất lịch sự.

"Này! Ngồi dậy." Trân đi nhanh xuống bàn Duy Anh kéo cặp nó ra, do Duy Anh lấy cặp kê đầu nên nó đã cau mày thức giấc ngay.

"Gì vậy?" Duy Anh nhìn lên.

"Sắp xếp lại chổi đi." Bảo Trân cố gắng nhắc nhở Duy Anh bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.

"Tại sao?" Duy Anh đứng lên, nó định vươn tay lấy lại cặp.

Bảo Trân nhanh chóng cầm cặp nó giấu ra đằng sau lưng. Cả lớp thấy cãi nhau thì liền quay xuống thì thầm to nhỏ, dường như không ai có ý định ngăn cản.

"Hôm nay mày phải trực nhật đó! Tao trực gần hết cho mày rồi, mày không nói gì mà đến lớp ngủ luôn cũng coi được à?" Trân cao giọng.

"Mày đang tị nạnh tao bởi mấy cái việc này á hả?" Duy Anh cười, đối với Bảo Trân trông nó chẳng khác gì đang nhoẻn miệng khinh bỉ cả.

Bảo Trân như bị chạm đến giới hạn chịu đựng. Duy Anh coi đây là việc vặt? Ừ, tạm cho là vậy đi... Nhưng đây là nhiệm vụ cả hai người cùng được phân chia làm, Trân đã làm cho Duy Anh gần hết... nhưng nó thậm chí không làm việc cuối cùng, mà ở đây nói cái giọng như thể Trân đang gây phiền toái đến nó. Nếu nó mở lời "xin lỗi" thì Trân còn có thể nhắm mắt xua tay, nhưng giờ thì nó đang tỏ thái độ gì vậy chứ?

"Ở nhà mày luôn đẩy việc cho gia đình mày hả? Sao mày lại nói thế với tao?" Bảo Trân đáp cặp Duy Anh trở lại bàn. "Coi bộ mày không coi tao là tổ trưởng chứ gì."

Duy Anh nghe xong câu nói ấy, sắc mặt bỗng tối sầm lại. Bảo Trân hoàn toàn có thể cảm nhận được nét mặt cố gượng cười và tỏ ra bình tĩnh của nó. Nó có nói gì chạm đến tổn thương của Duy Anh không thế? Nó bốc đồng quá chăng?

Đột nhiên, Bảo Trân thấy lỗ mũi của Duy Anh bị chảy máu. Chiếc áo sơ mi trắng của nó cũng bị máu cam nhuốm đỏ một vùng.

Thoáng chốc, Bảo Trân cảm thấy có chút sợ hãi vì cảnh tượng trước mặt, nó vội nói. "Máu cam kìa."

Duy Anh đưa tay lên mũi, dòng máu đỏ tươi chảy đầy lên bàn tay của nó, Duy Anh bịt mũi lại ngửa đầu ra sau, nó vội đi tìm xung quanh xem có gì lau được không.

Cả lớp bỗng nháo nhác và đứng hẳn dậy để ngó xem tình trạng của Duy Anh. Bảo Trân lấy vội vài tờ khăn giấy luôn để sẵn trong túi váy ra.

"Mày có sao không?" Nó dang tay định lau giúp Duy Anh.

Duy Anh cản tay Trân lại, dường như nó không muốn Trân động vào. Bảo Trân hiểu ý nên rút tay lại ngay, Duy Anh giật lấy mấy tờ khăn giấy rồi chạy vội ra ngoài.

Bảo Trân bối rối nhìn quanh, máu mũi của Duy Anh thậm chí đã rơi vài giọt xuống nền gạch. Nó bèn phải cúi xuống cặm cụi lau lại nền và bàn học giúp Duy Anh.

Continue Reading

You'll Also Like

1K 87 5
Như một câu chuyện cổ tích, ta gặp nhau giữa một vườn đầy sao. 27/12/2023
737K 50.6K 105
Tên: Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được 协议结婚后我离不掉了 Tác giả: Bách Hộ Thiên Đăng 百户千灯 Độ dài: 99 Chương + 12 phiên ngoại Tình...
10K 297 7
Dương Anh : Đố mày biết trên vũ trụ kia có bao nhiêu vì sao ? Bảo Anh : Một Dương Anh : Hả là sao? Bảo Anh : Vì tao là vũ trụ mà mày là ngô...
5.7K 450 24
520: Em yêu Anh "Hi vọng rằng, tình yêu của tớ và cậu sẽ có kết thúc đẹp ở cuối trang 520" "Tớ yêu cậu. Mãi mãi yêu cậu" ------------- Tình yêu tuổi...